Hai năm trước còn có một thành viên hoàng tộc cố tình đến khiêu khích Tịch Quan Minh, không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ một thời gian sau, người đó đã quay sang hết lời khen ngợi và thưởng thức anh.
Trong trường Kim Tước Hoa có nhiều người giàu, nhưng cũng phân tầng rõ rệt.
Gia thế của Thiệu Dã cũng không tệ, ba cậu ban đầu chỉ là chủ tiệm bán đồ ăn sáng, khi cậu học tiểu học, ông ấy trúng xổ số một phát giàu to. Sau đó, nhờ có người chỉ dẫn, đầu tư thêm vài dự án ăn nên làm ra, đến khi cậu học cấp hai thì nhà đã có khối tài sản kha khá và mở chuỗi nhà hàng khắp cả nước.
Nhưng trong mắt giới quý tộc cũ, khối tài sản đó chẳng đáng gì. Với họ, Thiệu Dã, ba cậu và cả những “nhà giàu mới nổi” như vậy đều là phường thô tục, không xứng bước chân vào vòng tròn của họ.
Dĩ nhiên, Thiệu Dã cũng chẳng hứng thú gì với cái vòng tròn ấy. Nhưng đôi khi, mấy tên ngu ngốc kia quá đáng quá, khiến người ta chỉ muốn đấm cho vài phát.
Thiệu Dã vào được Kim Tước Hoa là nhờ cha cậu nhờ vả đủ đường. Mới chuyển trường tới, đám kia không dám công khai gây chuyện, chỉ dám lén sau lưng cười nhạo cơ bắp to mà não rỗng. Tệ hơn, có người còn trèo lên giường lúc cậu ngủ, sờ xem ngực cậu có phải đồ giả không.
Thiệu Dã: “…”
Cơ ngực to thì làm sao? Có ăn cơm nhà tụi bây, có dùng nước nhà tụi bây đâu!
Ghen tị! Một sự ghen tị trắng trợn!
Thiệu Dã bất ngờ tỉnh dậy, dọa cho tên kia suýt sợ chết khiếp, ngã từ cầu thang giường tầng xuống. Còn chưa kịp để Thiệu Dã bẻ từng ngón tay, hắn đã xỉu mất rồi.
Chuyện này cuối cùng kết thúc bằng việc Thiệu Dã phải viết bản kiểm điểm 1.000 chữ vì tên kia là cháu của hiệu trưởng.
Từ đó Thiệu Dã hiểu, muốn sống yên ổn ở Kim Tước Hoa, cậu phải tìm một “lão đại” để làm đàn em trung thành nhất và lão đại sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất, đến lúc đó cậu không còn sợ đám ngu kia nửa, muốn bẻ ngón tay ai cũng chẳng cần nể nang.
Người đầu tiên cậu chọn chính là Tịch Quan Minh. Vì thế, Thiệu Dã còn cẩn thận lập hẳn một “giai đoạn khảo sát”, âm thầm theo dõi đối phương suốt một thời gian dài.
Càng tìm hiểu, Thiệu Dã càng chắc chắn rằng cuộc đời lang bạt của mình cuối cùng cũng tìm được minh chủ.
Nhưng— -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Minh chủ không quan tâm.
Ví dụ như vào đại hội thể thao mùa xuân năm nay, lúc đó Tịch Quan Minh đã là Hội trưởng hội học sinh. Hiếm hoi anh mặc đồ thể thao màu xám nhạt, người trong hội học sinh răm rắp theo sau báo cáo từng hạng mục thi đấu. Anh luôn mỉm cười với bất cứ ai đến gặp, dù là xin kinh phí hay tự nhận sai sót. ( truyện trên app t.y.t )
Thiệu Dã giành hạng nhất chạy 100m, quay đầu tìm kiếm bóng dáng anh trong đám đông. Anh đang ngồi dưới khán đài, cúi đầu xem bảng thành tích, tựa như một vị đế vương cổ xưa nắm quyền sinh sát thiên hạ.
Năm đó, Thiệu Dã tham gia ba hạng mục, giành ba huy chương vàng. Huy chương được trao bởi mấy ông già trong trường, với cậu thì chẳng mấy ý nghĩa. Cậu chỉ treo cả ba cái lên cổ rồi chạy vòng quanh Tịch Quan Minh hơn hai mươi vòng, mong anh chú ý.
Cuối cùng thì Tịch Quan Minh cũng chú ý thật, nhưng anh lại tưởng cậu đang khởi động, chỉ mỉm cười khích lệ, rồi cởi áo khoác, tiếp tục công việc.
Thiệu Dã tự an ủi, không sao, chỉ cần mình cố gắng, tìm được cơ hội chứng minh bản thân với hội trưởng, thì anh sẽ nhận ra sự xuất sắc của mình, giữ mình bên cạnh, không thể thiếu mình nữa.
Trải qua nhiều ngày ngủ đông, rốt cục nghênh đón một một cơ hội ngàn năm có một— cậu không chỉ cứu được người trong lòng hội trưởng, mà còn có thể tình cờ gặp anh sau đó.
Cảm ơn Khương Nghiên!
Cảm ơn Lục Nhất Hành đã bắt nạt Khương Nghiên!
Cảm ơn Tư Húc đã vô tình tạo điều kiện cho Lục Nhất Hành!
Gương mặt Tịch Quan Minh không hề để lộ chút nào tức giận vì kế hoạch bị phá hỏng. Anh vẫn dịu dàng nói với Thiệu Dã: “Bạn học, tôi rất trân trọng dũng khí thấy việc bất bình ra tay nghĩa hiệp của cậu, tôi cho rằng nhà trường nên khen thưởng hành động của cậu. Về việc Lục Nhất Hành bắt nạt bạn học Khương Nghiên, tôi sẽ điều tra rõ ràng. Nếu là thật, hội học sinh sẽ thay mặt nhà trường xử lý nghiêm túc. Nhưng tôi không hiểu, tại sao cậu lại để bạn học Khương Nghiên cùng tôi ăn trưa?”
Thiệu Dã ngơ ngác “à” một tiếng, sau đó nghiêm túc hỏi lại: “Hội trưởng không phải thích Khương Nghiên sao?”
Tịch Quan Minh lại làm như không hiểu, nghi hoặc hỏi: “Sao cậu lại nghĩ vậy?”
Thiệu Dã nói: “Chiều hôm đó, phía sau nhà thi đấu, em thấy hội trưởng đưa khăn tay cho Khương Nghiên mà.”
*** -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Bình luận trên diễn đàn:【📢 📢 📢】
【Mời các bạn học, hãy phân tích giúp biểu cảm này của hội trưởng Tịch mang hàm ý gì?】
Tóm tắt phần trước: Trong lúc tan lớp tối, hội trưởng nhận được tin có người định bắt nạt Khương Nghiên trong rừng, định đích thân ra tay giải cứu mỹ nhân, ai ngờ bị chặn trước.
Không chỉ bị cướp công, Khương Nghiên giờ chắc cũng gắn mác “xã hội đen” cho “lão đại” trong miệng số 6 rồi. Ai lại trong trường học gọi người khác là lão đại chứ? Gọi trơn tru vậy, không lẽ từng lăn lộn mấy năm trong giới giang hồ?
: Cười xỉu, ai bảo hội trưởng không ra tay sớm hơn!
: Hội trưởng xấu tính thật đấy, nếu đến sớm thì sao khiến Khương Nghiên cảm ~ động ~ rơi ~ nước mắt ~ lấy ~ thân ~ báo ~ đáp ~
: Tò mò ghê, mai hội trưởng có đến nhà hàng Lostin không nhỉ?
: Đến rồi thì giới thiệu sao? : “Chào em, anh chính là lão đại số 6 nói đó ha ha ha.”
: Tội hội trưởng ghê, vốn đã không có nhiều cơ hội tiếp xúc Khương Nghiên, giờ lại bị đàn em phá bĩnh.
: Đàn em? Ai thừa nhận chứ!
: Số 6 nghe thấy chắc mừng húm!
: Tôi nói rồi, ánh mắt của người muốn “xử” người khác là giấu không nổi đâu!
: Hội trưởng: Làm tốt lắm, lần sau đừng làm nữa.
《Tổng kết tình hình của các tình nguyện viên:
Số 1, học bá lạnh lùng, chỉ chăm chú làm bài, hoàn toàn không đụng đến tuyến truyện chính. Việc tốt nghiệp có lẽ không thành vấn đề, nhưng số liệu livestream chắc chắn sẽ xếp chót.
Số 2, mặt trời nhỏ nhiệt tình cởi mở, hiện đang là bạn tốt của Khương Nghiên. Vì giúp cô mà đã đắc tội với đám Tư Húc mấy lần rồi, có tốt nghiệp được hay không thì chưa biết, nhưng tạm thời khẳng định không có việc gì.
Số 3, người gió chiều nào theo chiều ấy, rất khéo léo, hiện đang hiện tại đi theo bên người Tư Húc lăn lộn không tệ, nếu như không đắc tội với mấy NPC chính còn lại, tốt nghiệp chắc không khó, mà phòng livestream của cậu ta cũng đang có lượng người xem cao nhất.
Số 4, cừu non mềm mại, rõ ràng gia cảnh không tệ, hiện lại bị bắt nạt cùng Khương Nghiên, tình hình khá nguy hiểm.
Số 5, tiểu thư kiêu ngạo, chỉ trong nửa tháng đã yêu ba người, hiện đang theo đuổi đội trưởng đội bóng rổ. Theo giới thiệu cốt truyện, sau này đội trưởng có vẻ cũng sẽ thích Khương Nghiên, không biết rồi sẽ phát triển thế nào.
Số 6... không biết nói sao nữa. Cơ bắp thì luyện tốt đấy, giá mà não cũng bằng một nửa sức lực đó thì tốt, nếu hắn còn tự cho là thông minh như vậy, còn tiếp tục “tự cho là thông minh” như vậy, hội trưởng chắc chắn sẽ ra tay, người bị loại đầu tiên chính là cậu ta. 》
: Tôi cá số 6 sẽ là người đầu tiên bị đuổi học.
: Số 6 đi trị não trước đi đã.
: Không phải nói có thể thu thập ý thức của Bệ hạ sao? Vậy NPC nào là Bệ hạ?
: Cái này cũng tin? Anh cũng đi trị não đi.