Không phải hắn khinh người, nhưng nhìn đối phương đúng kiểu tứ chi phát triển mà đầu óc thì đơn giản, thật khó tưởng tượng có thể giải được bài toán khó.
Thiệu Dã lập tức lộ vẻ nhìn kẻ ngu, dõng dạc đáp: “Ba tao có tiền. Chẳng lẽ mày không có?”
Câu trả lời khiến cả bọn nín thin.
Đúng là phần lớn học sinh ở Kim Tước Hoa đều là con nhà giàu hoặc có địa vị. Có điều vấn đề là, nếu Thiệu Dã cũng dựa vào tiền mà vào trường này, thì sao giờ lại ra mặt giúp Khương Nghiên? Chẳng lẽ tên này không biết Khương Nghiên đã đắc tội với Tư Húc, việc cứu cô chẳng khác nào chống lại cả bọn quý tộc trong trường?
Hay là…đầu óc thật sự không có vấn đề?
Đang nghĩ ngợi, Lục Nhất Hành nghe thấy Thiệu Dã cười khẽ, mở miệng để lộ hàm răng trắng sáng, nói: “Còn không biến đi? Muốn tao xử hết tụi bay hả?”
Dứt lời là một tràng cười điên loạn cực kỳ giống nhân vật siêu phản diện trong phim.
Lục Nhất Hành càng chắc rằng thằng này có vấn đề thần kinh. Trường này đâu phải cứ có tiền là được vào? Trước khi nhập học cũng phải kiểm tra chứ!
“Ở đây là trường Kim Tước Hoa, cũng không phải nhà giam Kim Tước Hoa.” Một nữ sinh châm chọc, chỉ là trong giọng nói lộ rõ vẻ lo sợ.
Thiệu Dã thản nhiên đáp: “Trường quý tộc thì sao? Mấy người còn đi bắt nạt người ta trong rừng đấy. Ông đây mà lỡ nặng tay thì chẳng qua là không cẩn thận thôi.”
“Nào.” Thiệu Dã siết chặt nắm đấm, phát ra tiếng răng rắc, nhướng mày nhìn bọn họ: “Muốn từng người lên hay cả lũ cùng nhào vô?”
Không đợi ai trả lời, cậu lại nói tiếp: “Tốt nhất là cả lũ lên đi, ông đây không còn nhiều thời gian đâu, ký túc sắp khóa cửa rồi.”
Lục Nhất Hành hừ lạnh: “Khẩu khí cũng lớn đấy.”
“Lớn hay không, lát nữa ăn thử một đấm sẽ biết.” Ánh mắt Thiệu Dã lướt qua hai nữ sinh phía sau Lục Nhất Hành, lạnh lùng bổ sung: “Nói trước, ông đây không phân biệt nam nữ đâu. Không muốn ăn đòn thì đừng lởn vởn trước mặt ông.”
Cậu xắn tay áo sơ mi lên, rồi tháo thêm hai chiếc cúc áo màu vàng, ánh sáng lốm đốm chiếu xuống cơ ngực màu mật ong rắn chắc.
Cậu bước tới gần Lục Nhất Hành, bóng của cậu còn bao phủ lên người hắn trước cả nắm đấm. Lục Nhất Hành cao gần mét tám, so với Thiệu Dã thì không thua bao nhiêu, nhưng cảm giác áp bức mà Thiệu Dã mang lại thì lại lớn hơn gấp bội.
Thiệu Dã không khách khí, xông tới tung một cú đấm thẳng vào mặt Lục Nhất Hành. Cú đấm mang theo tiếng gió rít, Lục Nhất Hành vội vàng lảo đảo né tránh, nắm đấm ấy đập mạnh vào thân cây sau lưng hắn, phát ra tiếng “đoàng” như thể thân cây lõm hẳn xuống.
Lục Nhất Hành không dám tưởng tượng nếu cú đấm ấy trúng vào đầu mình sẽ ra sao. Đúng là tên này có vấn đề thật! Đến nước này thì hai cô gái phía sau rõ ràng không muốn dây vào nữa, hai tên còn lại thấy Thiệu Dã như con chó điên cũng không dám manh động.
Lục Nhất Hành nghiến răng nói với Thiệu Dã: “Mày cứ chờ đấy cho tao!”
Rồi— -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Hắn quay đầu bỏ chạy.
Bốn người còn lại thấy vậy cũng chẳng dám ở lại, vội vã cuốn gói rút lui.
Thiệu Dã: “……”
Trình độ này còn dám đi ra ngoài bắt nạt?
Tư Húc chọn đàn em kiểu gì vậy?
Chỉ có lão đại của cậu mới là đỉnh cao nhìn người!
Thiệu Dã liếc nhìn Khương Nghiên vẫn còn bị trói trên thân cây, trong lòng phơi phới. Cậu đã quan sát kỹ từ lâu, chắc chắn lão đại cậu có cảm tình với Khương Nghiên. Là một đàn em tận tụy, tâm lý và đầy tham vọng, cậu có trách nhiệm tạo cơ hội cho lão đại.
Hơn nữa tên ngốc Tư Húc kia hình như cũng có hứng thú với Khương Nghiên, lão đại của cậu sao có thể thua chứ!
Lão đại phải là người giỏi nhất!
Dù hiện tại lão đại vẫn chưa công nhận thân phận đàn em của cậu, nhưng Thiệu Dã tin, chẳng bao lâu nữa lão đại sẽ thấy được cái tốt của cậu thôi.
Khương Nghiên thấy Thiệu Dã tự cười một mình thì hơi hoảng, cô nhỏ giọng nói: “Bạn học, cảm ơn cậu.”
Thiệu Dã ngẩng đầu, gãi cằm, chưa vội cởi trói cho cô mà nói: “Không cần cảm ơn đâu bạn học Giang, mai đi ăn cơm với lão đại của tôi một bữa nhé.”
Khương Nghiên: “…”
Cô bỗng có cảm giác như vừa thoát miệng cọp lại sa vào miệng sói. Cô khàn giọng hỏi: “Lão đại của cậu… là ai?”
Thiệu Dã hơi cúi người về phía trước, ghé sát lại, thần bí nói: “Mai cậu gặp là biết thôi, tôi đặt bàn rồi, nhà hàng Lostin, tầng 3 bàn số 17 gần cửa sổ.”
Khương Nghiên mím môi. Nếu không đồng ý, e là tối nay phải làm bạn với muỗi trong rừng rồi.
… Nhưng giờ mùa này muỗi cũng gần chết sạch rồi nhỉ?
Cô đành gật đầu: “Được, tôi sẽ đến.”
Thiệu Dã hài lòng cười tươi, lộ ra hai cái răng nanh trắng muốt, vừa tháo dây trói cho cô vừa nói: “Lúc ăn nhớ khen tôi vài câu trước mặt lão đại đấy nhé.”
Khương Nghiên: “……”
“Tôi tên là Thiệu Dã,” cậu nói.
Khương Nghiên ừ một tiếng.
Ừ thì sao chứ?
“Nhớ chưa?” Thiệu Dã hỏi.
“Nhớ rồi.” Khương Nghiên đáp.
Thiệu Dã ném dây xuống đất, vỗ tay: “Được rồi, cậu đi đi.”
Nhưng Khương Nghiên chưa đi ngay, cô đứng nguyên tại chỗ, nhìn Thiệu Dã, như muốn nói gì đó lại thôi.
Thiệu Dã quay lại nhìn cô, hỏi: “Nhìn tôi làm gì? Còn muốn tôi đưa về à?”
Cô lắc đầu, nghiêm túc cảm ơn cậu lần nữa, rồi xoay người rời đi.
Thiệu Dã trong lòng vô cùng khoái chí, vừa đi về ký túc vừa khe khẽ ngân nga. Đến gần hồ, cậu ngẩng đầu thì thấy có người đang tiến về phía mình. Người đó mặc vest đen, thắt cà vạt lụa đen, áo sơ mi cài kín đến tận nút trên cùng.
Cộc, cộc, cộc.
Tiếng giày da gõ lên bậc đá cẩm thạch vang lên dưới ánh đèn vàng vọt. Dáng người cao gầy ấy có vẻ hờ hững, lãnh đạm.
Khi nhìn rõ mặt người đó, mắt Thiệu Dã sáng lên, vội chạy đến chào hỏi nhiệt tình: “Chào buổi tối, hội trưởng!” ( app TYT - tytnovel )
Người kia chính là Hội trưởng Hội học sinh trường Kim Tước Hoa – Tịch Quan Minh.
Làn da của anh rất trắng, mặt mày tinh xảo mà sắc bén, là loại cực kỳ có tính công kích, biểu tình lại ôn hòa, cho dù là lúc tức giận, trên mặt cũng luôn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Thấy Thiệu Dã, Tịch Quan Minh nở nụ cười lịch thiệp, hỏi: “Bạn học, ký túc xá sắp đóng cửa rồi, sao vẫn còn ở đây?”
Thiệu Dã cười hì hì: “Hội trưởng, em có tin tốt muốn báo cho anh.”
“Tin gì vậy?” Tịch Quan Minh hỏi.
Thiệu Dã lập tức kể tuốt tuột mọi chuyện vừa xảy ra trong rừng, bao gồm cả việc cậu đã dọa Khương Nghiên, bắt cô ngày mai đi ăn trưa cùng lão đại.
Lão đại ấy đương nhiên chính là người đang đứng trước mặt – Tịch Quan Minh, người có thể khuấy đảo cả trường Kim Tước Hoa.
Cái tên Tư Húc ấy còn không xứng buộc dây giày cho hội trưởng!
Tịch Quan Minh vẫn giữ nụ cười nhã nhặn trên mặt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hơi tròn, ngây ngô có phần tương phản với thân hình của Thiệu Dã viết đầy mấy chữ “mau khen tôi đi” trong lòng anh chợt không biết phải nói gì để khiến cậu hài lòng.
Lần đầu tiên Thiệu Dã gặp Tịch Quan Minh là hai năm trước. Khi ấy Tịch Quan Minh vẫn chưa là Hội trưởng Hội học sinh, mà chỉ là đại diện học sinh phát biểu tại lễ khai giảng.
Hôm đó anh mặc một bộ đuôi tôm màu đen, cổ áo gắn nơ bướm đen nhỏ nhắn, từng sợi tóc đều được chăm chút cẩn thận, từ đầu đến chân toát lên vẻ cao quý và nghiêm cẩn.
Lời nói dí dỏm, thái độ ôn hòa, trái ngược hoàn toàn với mấy kẻ quý tộc ngạo mạn coi trời bằng vung, thật sự quá đỗi thân thiện. Về thân thế của anh, trong trường vẫn luôn tồn tại nhiều lời đồn, đến nay vẫn chưa ai xác minh được, nhưng chưa từng có ai dám xem thường anh vì điều đó.