Trong đó nêu rõ người đăng bài đầu tiên không phải là người phụ trách dự án, chỉ là một nhân viên tạm thời làm tạp vụ trong dự án hai tháng và hiện đã bị sa thải.
Về mối quan hệ giữa dự án “Neverland” và bệ hạ, trong thông báo không có xác nhận cũng không có phủ nhận, cứ để dân tình tự hiểu theo cách của mình.
Vì thế, có người vẫn tin chắc đây là chiêu trò quảng bá không biết xấu hổ của Viện Nguyên lão, sau này bệ hạ tỉnh lại kiểu gì cũng tính sổ với họ. Nhưng cũng có không ít người cho rằng, Viện Nguyên lão chắc không gan to đến mức đó, nên biết đâu cũng có phần đúng đúng.
Dù thế nào thì, buổi phát sóng này còn chưa bắt đầu mà đã thu hút lượng người đăng ký vượt quá mười triệu.
Với chuyện này, Thiệu Dã không thấy vui nổi. Cậu thật sự không muốn đi làm t*nh nguyện viên.
Bản thân đã từng mất trí nhớ một lần rồi, giờ lại phải vào game mất trí thêm lần nữa, ra ngoài có khi thành thằng ngốc luôn mất. Đến lúc đó Bệ hạ còn dùng cậu làm Tổng quản nội vụ nữa không?
Thiệu Dã sầu chết đi được.
Cuối tháng Mười, theo sự hướng dẫn của nhân viên, Thiệu Dã đi đến căn cứ xây dựng “Neverland” ở ngoại ô, nằm vào khoang trò chơi sang trọng, nhắm mắt lại, trước mắt chìm vào bóng tối.
Ý nghĩ cuối cùng xẹt qua trong đầu Thiệu Dã là thẻ của bệ hạ thật sự không quẹt được sao?
Dù mất trí nhớ, nhưng sao cậu cảm thấy... chắc là được ấy nhỉ?
*** -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
【Trường Kim Tước Hoa nằm bên hồ Sophie ở phía đông Bạch Thành, là một học viện cổ kính với nền tảng vững chắc, qua hàng thế kỷ đã đào tạo ra vô số chính trị gia và doanh nhân nổi tiếng. Mỗi năm, có đến 70% học sinh tốt nghiệp từ đây đỗ vào các trường đại học danh tiếng toàn cầu.
Đầu học kỳ mới, lớp 11-1 của Kim Tước Hoa đón một học sinh chuyển trường đến từ một thị trấn nhỏ vùng Đông Nam — Khương Nghiên. Cô học giỏi, nhiệt tình giúp đỡ người khác, nhưng lại vô tình đắc tội với thiếu gia của nhà tài phiệt lớn nhất – Tư Húc và từ đó bị bắt nạt tập thể. Không lâu sau, nhóm học sinh dân thường do Khương Nghiên dẫn đầu đã thẳng thắn thách thức đám quý tộc cao cao tại thượng. Tư Húc – thiếu gia bá đạo, Chủ tịch Hội học sinh ôn hòa, Hậu duệ hoàng tộc thần bí và Đội trưởng đội bóng rổ hài hước đào hoa… tất cả sẽ đóng vai trò gì trong cuộc chiến này? Và cái kết của câu chuyện sẽ đi về đâu?】
Trời mới sang thu vài hôm trước, ve sầu ầm ĩ cả một mùa hè hiện tại chỉ còn lại có một hai tiếng kêu khẽ, gió nhẹ lướt qua tán cây ngân hạnh, những chiếc lá vàng đỉnh đầu tuôn rơi.
Lúc này đã gần 10 giờ đêm, hơn một tiếng trôi qua kể từ khi tan học lớp tự học buổi tối. Trời đã tối hẳn, gió đêm se lạnh, học sinh hầu hết đã quay về ký túc xá. Sân vận động trống trải, chỉ còn nghe thấy tiếng mèo nhỏ chạy vụt qua bãi cỏ. ( app truyện TᎽT )
Trăng sáng treo cao, mặt hồ nhân tạo phía tây trường Kim Tước Hoa lấp lánh ánh bạc. Phía bắc hồ là một rừng sồi rộng lớn. Khương Nghiên đứng bên ngoài rừng cây, đối diện với cô là năm người – ba nam hai nữ. Người đứng đầu là một nam sinh tóc dài ngang vai, tóc mái che mắt trái, trong tay đang không ngừng xoay một mặt dây chuyền bạc...
Chiều nay, Khương Nghiên phát hiện một bức thư nặc danh trong ngăn bàn của mình. Trong thư viết có người nhặt được mặt dây chuyền mà cô đánh mất, bảo cô tối nay chín rưỡi đến rừng sồi một mình để nhận lại.
Chiếc mặt dây chuyền này là di vật của mẹ cô. Khương Nghiên nhớ rất rõ mình đã cất nó trong ngăn kéo ký túc xá, chưa từng đeo ra ngoài, vậy mà chẳng hiểu sao lại biến mất.
Từ khi chọc giận Tư Húc cách đây không lâu, cô đã bị đám công tử tiểu thư trong trường nhắm vào. Những trò như thế này với Khương Nghiên không có gì lạ. Dù biết rõ việc hẹn gặp trong rừng sồi này chẳng có ý tốt gì, nhưng vì kỷ vật của mẹ, Khương Nghiên vẫn phải đến.
Cô bình tĩnh nhìn năm người đối diện. Người dẫn đầu cô có quen, tên là Lục Nhất Hành, học lớp bên cạnh, nghe nói có chút quan hệ thân thích với Tư Húc.
Khương Nghiên nói: “Tôi đến rồi, có thể trả mặt dây chuyền trong tay cậu cho tôi được chứ?”
Lục Nhất Hành cau mày khó chịu: “Khương Nghiên, thái độ của cậu là sao đấy? Tôi giúp cậu tìm lại đồ đánh mất, mà cậu lại nói chuyện kiểu này à?”
Khương Nghiên thầm nghĩ, trên đời sao lại có người trơ trẽn đến mức này chứ? Mặt dây chuyền vốn dĩ là do bọn họ trộm, giờ còn muốn cô cảm kích nữa?
Khương Nghiên mím môi, nuốt giận vào lòng, lặp lại lời ban nãy với giọng mềm mỏng hơn.
Lục Nhất Hành nở nụ cười đầy ác ý, nói với Khương Nghiên: “Bây giờ cậu quỳ xuống, dập đầu ba cái trước mặt tôi, tôi lập tức trả đồ cho cậu. Thế nào? Hoặc là—”
Lục Nhất Hành dừng một chút rồi nói tiếp: “Sáng mai, cậu đến trước mặt Tư ca, sủa ba tiếng như chó. Cậu chọn cái nào?”
Bốn người phía sau hắn hào hứng lấy điện thoại ra chĩa vào Khương Nghiên.
Khương Nghiên liếc nhìn bọn họ, mặt lạnh đi. Lẽ ra cô phải biết, đám ngu xuẩn này đã bỏ công ăn trộm mặt dây chuyền của cô thì làm sao dễ dàng trả lại? Cô đến đây đúng là thừa thãi.
“Cậu cứ giữ lấy mà chơi.” Khương Nghiên quay người định rời đi.
Nhưng Lục Nhất Hành đột nhiên vung tay chặn đường, nói: “Đã đến rồi thì đừng vội đi.”
Bốn người còn lại cũng xông lên vây lấy cô. Khương Nghiên thấy tình hình căng thẳng, cố giữ bình tĩnh hỏi: “Các cậu định làm gì?”
“Làm gì à? Rồi sẽ biết thôi.”
Lục Nhất Hành không biết từ đâu lôi ra một cuộn dây thừng, kéo mạnh hai đầu, gật đầu hài lòng. Hắn đã muốn dạy cho con nhỏ nghèo mạt rệp này một bài học từ lâu rồi. Dám động tới Tư ca của bọn họ, đúng là không biết thân biết phận!
Chẳng mấy chốc, Khương Nghiên bị trói vào một thân cây sồi phía sau. Miệng cô bị bịt băng dính, không thể kêu cứu, chỉ có thể trừng mắt nhìn Lục Nhất Hành trước mặt. Hắn quay sang nói với hai cô gái trong nhóm: “Lột quần áo của nó ra.”
Hai cô gái có chút do dự. Lục Nhất Hành làm vậy có vẻ hơi quá đáng. Ban đầu chẳng phải chỉ định trói người ở đây qua đêm thôi sao? Nếu để thầy cô biết được, e là bọn họ cũng chẳng thoát khỏi bị phạt.
“Còn ngẩn ra đấy làm gì! Mau lên!” Lục Nhất Hành gắt.
Ánh trăng rọi qua kẽ lá rừng sồi rậm rạp, vài tia sáng le lói chiếu xuống chân họ. Tiếng côn trùng trong bụi cỏ bỗng im bặt, thay vào đó là tiếng sột soạt của giày dẫm lên lá khô.
“Làm cái gì thế? Tối rồi không ngủ còn kéo nhau đi bắt nạt người ta à?”
Một giọng nam vang lên từ phía sau nhóm Lục Nhất Hành, giọng nói trầm trầm có chút hứng thú kỳ quặc khó diễn tả.
Cả đám quay đầu lại. Trong ánh trăng, họ thấy một nam sinh cao to đang bước đến. Cậu ta trông tầm mười bảy mười tám tuổi, tóc húi cua, mặc áo sơ mi trắng đồng phục của trường, lớp vải mỏng lờ mờ để lộ cơ ngực rắn chắc bên trong.
Lục Nhất Hành không ngờ có người đến giờ này, mà cũng chẳng nhớ đã gặp người này bao giờ. Theo phản xạ, hắn cho rằng đây là người Khương Nghiên gọi đến, liền trừng mắt nhìn cô. Trong thư rõ ràng đã dặn chỉ được đi một mình, thế mà dám gọi người.
Lục Nhất Hành hỏi: “Mày là học sinh thể thao à? Lớp nào? Có biết bọn tao là ai không?”
Thiệu Dã nghe vậy thì dừng bước, gãi đầu, ngơ ngác hỏi lại: “Học sinh thể thao gì cơ?”
“Mày không phải học thể thao à?” Lục Nhất Hành hỏi.
Cậu đáp: “Không.”
Lục Nhất Hành càng thắc mắc: “Thế mày vào được Kim Tước Hoa bằng cách nào?”