Hai quả dứa tiêu tốn của cô 5 viên kim cương. Ánh mắt cô rơi vào bản vẽ cuối cùng.

[Giá nuôi tằm: Giá phù hợp để nuôi tằm]

Phần giới thiệu cực kỳ ngắn gọn, giá của nó là 49 viên kim cương. Thật cảm động, số tiền tiết kiệm của cô lại đủ!

Dù hiện tại không có kén tằm cũng không có lá dâu, nhưng Lê Tiêu Tiêu vẫn mua giá nuôi tằm. Bản vẽ cập nhật rất ngẫu nhiên, nếu bỏ qua lần này, không biết lần sau phải đợi đến bao giờ mới có. Vì vậy, cô sẽ không bao giờ bỏ lỡ khi gặp phải.

Cứ cất trước đã, bây giờ chưa có tằm, không có nghĩa là sau này không có. Có thể hỏi đội tuần tra, hoặc đi đến chợ trong thành phố thử vận may.

Nhưng sau khi mua bản vẽ khung nuôi tằm, số dư của cô chỉ còn năm viên kim cương, cảm giác không có chút an toàn nào cả.

Lê Tiêu Tiêu mở trang thành tựu của mình, tìm một nhiệm vụ sắp hoàn thành. Một là thành tựu nhặt rác cấp hai, hai là thành tựu tích trữ nước cấp trung.

Thành tựu nhặt rác sắp hoàn thành, cô chỉ cần nhổ thêm ít cỏ là được. Tuy nhiên, cô chưa từng hoàn thành thành tựu cấp trung, nên muốn biết sẽ nhận được bao nhiêu kim cương.

“Anh Mặc,” Lê Tiêu Tiêu gọi Trần Mặc đang cho thỏ ăn, “lát nữa đi cùng em ra suối nhé.”

Trần Mặc như mọi khi đồng ý, đột nhiên anh nói: “Bảy con này là thỏ lông dài.”

Lê Tiêu Tiêu lúc đầu không hiểu ý của anh là gì, thỏ thì chỉ có lông dài hoặc lông ngắn, có gì đâu. Thấy Trần Mặc làm động tác cắt, cô mới hiểu anh đang hỏi có cần cắt lông thỏ không.

“Đợi Cường Tử về em sẽ hỏi xem sao.”

Trần Mặc gật đầu, cho thỏ ăn xong, cẩn thận đóng cửa chuồng: “Đi thôi.”

Lê Tiêu Tiêu đi sau lưng anh, lúc này có một cái bóng lướt qua trên đầu cô, tiếng chim hót trong trẻo từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại trên cây bàng lớn. Cô ngước nhìn, một con chim xanh thẫm giống như dải lụa đang đậu trên đó, lấp lánh trong ánh bình minh.

Trời ơi, nó đẹp quá, màu sắc còn đẹp hơn cả viên lam ngọc quý nhất.

Cô nín thở, tâm trạng trở nên vui vẻ.

Mặc dù không có điện thoại hay máy tính, cuộc sống vẫn rất phong phú và đa dạng.

Khi đến suối, Lê Tiêu Tiêu dùng máy đo phóng xạ để kiểm tra nước suối.

Giá trị phóng xạ đã tăng nhiều, từ khoảng 60 đến 70, bây giờ đã là 93. May mà vẫn chưa vượt quá 100, uống vào vẫn an toàn.

Cô đến đây để lấy nước, vì vậy đã dọn sạch những thứ trong ba lô, chỉ mang theo máy đo phóng xạ. Cô thò tay vào nước suối, cảm giác mát lạnh thật dễ chịu, không kìm được mà nghịch nước như một đứa trẻ. Sau đó cô mới thấy mình hơi trẻ con, quay đầu nhìn Trần Mặc.

Người đàn ông im lặng nhìn cô, không hề cảm thấy hành động vừa rồi có gì kỳ quặc.

Lê Tiêu Tiêu vén tóc ra sau tai: “Anh Mặc, giúp em cắt ít lau sậy nhé.”

Mưa mùa hè đến nhanh mà cũng đi nhanh, hôm nay lại là một ngày nắng gắt, dù đội nón cói nhưng cô vẫn cảm thấy nóng, cô lau mồ hôi trên cổ.

“Được.” Trần Mặc vung tay về phía bụi lau sậy, một cơn gió mạnh quét qua, lau sậy đổ rạp xuống từng mảng lớn, còn ngầu hơn hiệu ứng trong các bộ phim trước tận thế. Trần Mặc với đôi mày lạnh lùng bước qua, sức mạnh áp đảo của anh khiến người ta không khỏi rùng mình, nhưng không thể rời mắt.

Lê Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu, tập trung vào công việc. Nước từ suối tiếp xúc với tay cô, được đưa vào ba lô. Đơn vị nước liên tục tăng lên, quá trình này lặp đi lặp lại một cách cơ học, không tốn quá nhiều sức lực, chỉ mất nhiều thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play