Cô chú ý thấy trên đá suối có rất nhiều ốc bám vào. Cô chạm tay vào, những con ốc liền bị thu vào ba lô. Cô tiện tay nhặt một ít, nhặt được một đơn vị, khoảng một cân, con nào cũng to như móng tay cái.

Không biết những con ốc này từ đâu đến, trước khi có Hồng Nguyệt thì chưa thấy chúng.

Cô cũng không bận tâm, dùng máy đo phóng xạ kiểm tra qua, chỉ số của ốc là 47, hoàn toàn có thể ăn được. Sinh vật dưới nước có chỉ số phóng xạ thấp, có lẽ do nước làm giảm tác động của Hồng Nguyệt. Cũng vì thế mà nếu có sinh vật nào dưới nước bị đột biến, chúng sẽ trở thành những con quái vật vô cùng đáng sợ.

Vậy nên dù biết dưới nước có thức ăn, nhưng nếu chưa đến mức không thể sống nổi, chẳng ai dám lặn xuống nước.

Nếu không phải vì có Trần Mặc ở đây, Lê Tiêu Tiêu cũng không muốn đến gần nước. Trước đây cô còn định đào một cái hố cách xa con suối, dẫn nước suối qua từng chút một, tuy có hơi phiền phức nhưng sẽ an toàn hơn, tránh được những sinh vật đột biến dưới nước.

Vừa nghĩ thế, một thanh gỗ được bao bọc bởi luồng gió sắc nhọn bay qua tai cô, cắm vào nước suối không xa. Nước suối trong vắt bỗng sôi lên, sau đó bắn ra một dòng máu đỏ thẫm, một quả cầu trông như tảo hoặc nhím biển đột ngột hiện ra, bị ghim chặt vào tảng đá suối, những xúc tu trên người nó quằn quại điên cuồng vì đau đớn.

Lê Tiêu Tiêu lập tức lùi lại, tim đập thình thịch.

Sinh vật biến dị chỉ cách cô không đến hai mét, cô hoàn toàn không nhận ra. Nếu không có Trần Mặc, cô đã chết lần nữa rồi.

Nhận thức này thật khiến người ta khó chịu.

Lê Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm.

Trần Mặc nắm lấy cây gỗ, rút ra. Con vật kia đã hấp hối, nhưng vẫn cố tấn công bằng xúc tu, Trần Mặc chỉ nhẹ nhàng gạt ngón tay, xúc tu bật ngược trở lại, va vào thân thể, Lê Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng vỡ vụn, con vật đó chết hẳn.

“Đi lên thượng nguồn.”

Cô hiểu lời này, đâm thủng một loài vật biến dị mà lại chảy máu, mùi máu sẽ thu hút thêm những loài ăn thịt khác, nơi này đã không còn an toàn.

Nhưng có nên tiếp tục không?

Nhớ lại cảnh vừa rồi, Lê Tiêu Tiêu cảm thấy mình chẳng hề phát hiện ra con quái, liệu có phải đợi đến khi da thịt cô bị đâm thủng, máu bị hút ra, cô mới biết là nguy hiểm đã đến gần? Nghĩ đến đây cô liền thấy sợ.

Nhưng Trần Mặc thì không giống vậy. Anh cầm thanh gỗ xiên xác con quái, ánh mắt bình thản khiến cô biết rằng những con quái mà cô sợ hãi, trong mắt Trần Mặc chẳng là gì cả.

Lê Tiêu Tiêu mím môi, không đi thì không biết nói gì.

Trần Mặc: “Sao vậy?”

Cô cúi đầu, cảm thấy mình thật vô dụng, sao mình không thể dũng cảm hơn, dù sao bản thân cũng chưa gặp chuyện gì.

Lúc này cô cảm thấy tay mình ấm áp, giọng nói dịu dàng của Trần Mặc vang lên: “Tiêu Tiêu, nhìn anh này.”

Lời nói như có sức mê hoặc, cô không tự chủ mà ngẩng đầu lên. Trần Mặc cúi mắt nhìn cô, đôi mắt vàng sẫm đáng lẽ sắc bén dưới ánh nắng, nhưng lúc này lại chỉ cảm thấy ấm áp.

“Không sao đâu Tiêu Tiêu,” Trần Mặc dùng ngón cái lau khóe mắt cô, “Chúng ta đều là người bình thường, em không trải qua những chuyện này ở căn cứ nên sợ hãi là điều rất bình thường. Giống như em đã nói, ai cũng có những điều chưa biết. Tin anh đi, anh sẽ không để chúng làm tổn thương em đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play