Số lượng ngày càng tăng lên.
Trần Mặc nói: “Chúng ta đoán đúng rồi, loài kiến này có thể ăn sâu đen.”
“Đi thôi, về ngủ thôi.”
“Khoan đã anh Mặc, em muốn nhìn thêm chút nữa, chưa thấy sâu bị kiến tha ra, em không yên tâm.”
"Tiêu Tiêu, ngủ một giấc đã rồi xem tiếp," Trần Mặc nhìn mái tóc dính bết trên mặt cô, không nói nhiều mà kéo cô dậy, “Em nóng lắm rồi, cần về nghỉ.”
Lê Tiêu Tiêu biết anh nói đúng, dù cô rất muốn nhìn thấy kết quả cuối cùng, nhưng vẫn theo anh trở về tầng hầm. Nằm trên giường, cô mới cảm thấy người bủn rủn, cả buổi trời đứng dưới cái nắng chạy đi chạy lại, cô có lẽ đã bị say nắng một chút rồi.
Trần Mặc sờ trán cô, rồi sờ lòng bàn tay cô, cô cảm thấy ý thức của mình không còn rõ ràng nữa, chỉ mơ hồ cảm nhận được những vết chai sần trong lòng bàn tay của anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play