Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, Lê Tiêu Tiêu đành phải chấp nhận. Cô chỉ hy vọng đội tuần tra sớm mở rộng giống tằm, để sau này cô có thể mua thêm.
“Tiêu Tiêu?”
Lê Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên cười: “Không sao đâu, em ổn, ha ha.”
Trần Mặc: “...”
Thế này mà bảo là ổn sao?
Anh còn định hỏi thêm vài câu thì chiếc xe mà Vương Giai Giai đã nói đến cũng tới. Đó là một chiếc xe tải lớn, có vẻ như được sử dụng để vận chuyển hàng hóa cho đội tuần tra. Nhưng khi nhìn vào thùng xe, hàng hóa không nhiều, cô cảm thấy chỉ cần một chiếc xe bán tải là đủ, chẳng cần thiết phải dùng xe tải lớn.
Toàn bộ chiếc xe chỉ có một người ngồi trên ghế lái. Trần Mặc để Lê Tiêu Tiêu ngồi ở ghế phụ, còn anh thì lên thùng xe sau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play