Edit: Min
 

Về chuyện vì sao không thượng triều mà khánh công yến vẫn diễn ra như thường, Thẩm Miên tự mình bày tỏ:

Tụ hội thì được, nhưng ai lại muốn mang bệnh đi làm chứ!

Hôm sau, y lén lút viết một bản di chiếu, rồi bắt đầu hết mình hưởng thụ cuộc sống làm Hoàng Đế.

Chỉ cần không phải đi làm, làm Hoàng Đế thực sự rất vui vẻ.

Thẩm Miên thành thạo dùng đũa búng văng đóa hoa tỉa bằng cà rốt trang trí giữa đĩa sang một bên, sau đó chọn chiếc há cảo tôm cách xa miếng cà rốt nhất, bỏ vào miệng nhai nhai.

Không tệ, vỏ mỏng nhân đầy, nguyên liệu cũng vô cùng tươi mới, bảo thủ mà nói, lúc y thức dậy thì con tôm này e là vẫn còn đang nhảy loạn trong bể.

Tiền công công hầu bên cạnh thấy Thẩm Miên gảy miếng cà rốt đi, động tác khẽ khựng lại một thoáng không dễ nhận ra.

Trước khi Thẩm Miên để ý, Tiền công công đã nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, cúi đầu dâng lên một bát canh.

Là canh bổ, chẳng rõ bỏ những gì vào, Thẩm Miên uống hai ngụm, chậc một tiếng, cảm thấy mùi vị có chút kỳ quái.

Không thích.

Y tiện tay để bát canh sang một bên, tiếp tục ăn món khác.

Ngược lại, hệ thống có vẻ hứng thú với mọi thứ, ngay cả đóa hoa cà rốt kia nó cũng lén gặm mấy miếng, trông như một tiểu hài tử tò mò.

Thẩm Miên nghĩ đến thứ thuốc sắc còn phải uống ít nhất năm ngày nữa, mỗi lần ngửi mùi đã thấy máu huyết tổn hao, liền mặc kệ nó.

Dù sao cũng chẳng uống được mấy.

09 từ lâu đã quen với việc thay ký chủ uống thuốc rồi.

—— Dù sao thì chỉ cần tắt cảm giác đi là được, nó là một hệ thống có thể co được, cũng có thể giãn được.

Đợi đến khi uống hết thuốc, Thẩm Miên súc miệng xong, chuẩn bị ra vườn đi dạo một vòng thì Tiền công công cất giọng.

“Bệ hạ.”

Tiền công công mang theo chút âm trầm: “Ngài xem, hai tiểu súc sinh đã đụng chạm đến long thể hôm trước, ngài định xử trí ra sao?”

Thẩm Miên tiện tay nhét mẩu vụn bánh còn thừa vào miệng hệ thống: “Dẫn tới cho ta xem.”

Y muốn nhìn thử xem, rốt cuộc là ai đã khiến y phải uống thuốc suốt bảy ngày trời.

09 vừa nhai bánh vừa: ?

Ai, ai uống thuốc!?

Nó nuốt miếng bánh xuống, lập tức chiếu nội dung kịch bản lên màn hình nhỏ.

Tiền công công đáp khẽ một tiếng, lui xuống cửa, hạ giọng phân phó hai tiểu thái giám đi áp giải đầu sỏ đã khiến Thẩm Miên phải đập đầu tới đây.

“Dẫn lên thì trước tiên cứ tẩy rửa sạch sẽ, đừng để làm bẩn mắt Bệ hạ.”

Hai tiểu thái giám lĩnh mệnh lui xuống. Tiền công công vung nhẹ phất trần, thần sắc không đổi. Ngược lại, tiểu cung nữ dâng trà bên cạnh Thẩm Miên thì lộ ra chút thương xót.

Tất cả mọi người trong cung đều biết, vị Tân Đế này, tính tình không được tốt lắm.

Nghĩ tới cảnh tượng đẫm máu có thể sẽ xảy ra sau đây, tiểu cung nữ không khỏi khẽ run lên.

Chẳng bao lâu, Thẩm Miên đã nghe thấy tiếng vật gì đó bị kéo lê vào trong điện.

Y khẽ ngồi thẳng người hơn một chút.

Trên màn hình hệ thống trong suốt hiện rõ ràng nguyên nhân nguyên thân bị thương.

Khi còn là hoàng tử, nguyên thân coi như cũng giữ mình, nhưng từ lúc đăng cơ thì bắt đầu buông thả bản thân, hoang lạc vô độ, khắp nơi thu gom kỳ trân dị thú về làm trò tiêu khiển.

Vài ngày trước, trong lúc chơi báo, không cẩn thận đập đầu bị thương.

Thẩm Miên không hiểu cho lắm, chơi báo mà sao lại có thể đập đầu?

Chẳng lẽ con báo kia đột nhiên nhảy lên cho hắn một cú húc đầu?

Thẩm Miên ngẩng mắt, vừa vặn trông thấy “hung thủ” bị hai tiểu thái giám áp giải đến trước mặt.

Là một con báo tuyết nhỏ, trông chừng mới dứt sữa không bao lâu, lông xám xịt, gầy gò, tứ chi cùng miệng đều bị trói chặt chẽ, run rẩy r*n rỉ yếu ớt như sắp không sống nổi.

Thẩm Miên nhìn con báo tuyết sắp thành khúc gỗ kia: ?

Con báo tuyết này phạm thiên điều rồi à?!

Mèo con lười biếng y đã thấy nhiều, chứ mèo con gầy trơ xương thế này thì đúng là lần đầu.

Một con báo tuyết nhỏ bằng đầu móng tay thế này, rốt cuộc làm sao có thể khiến nguyên thân đập đầu?

Nhảy lên cũng chẳng húc được đầu, cùng lắm chạm được đầu gối.

Thẩm Miên lặng lẽ duỗi chân ra.

Ừ, cùng lắm là chạm đầu gối.

09 cắn một miếng đào đã gọt sẵn trên đĩa trái cây trên bàn: 【Ừm, đào này ngọt quá... Là lúc nguyên thân đang chơi với con báo, báo bị dọa sợ, đưa vuốt ra, nguyên thân né tránh, chân trượt một cái, đập đầu vào lan can đình mà thôi.】

【Người nuôi báo vì không dạy dỗ được báo, cuối cùng bị xử cùng với con báo.】

Thẩm Miên liếc nhìn thiếu niên quỳ rạp bên cạnh, toàn thân thương tích đầy mình, rồi lại nhìn mấy dòng chữ trên màn hình trước mắt, mày khẽ cau lại.

Trong kịch bản ban đầu, vết thương của nguyên thân sau khi lành lại để lại một vết sẹo nhạt ở thái dương. Dù thái y khẳng định rằng chỉ cần kiên trì bôi thuốc thì không quá một năm sẽ biến mất, nhưng Tân Đế vẫn tức giận.

Vụ tai nạn không ai đụng chạm này, cuối cùng kết thúc bằng việc con báo cùng người nuôi báo bị tra tấn ba ngày, sau đó lột da, móc gân mà chết, còn các cung nhân có mặt ngày hôm đó cũng bị đánh chết sạch.

Vụ tai nạn không ai đụng chạm này, cuối cùng kết thúc bằng việc con báo cùng người nuôi báo bị tra tấn ba ngày, sau đó lột da, móc gân mà chết, còn các cung nhân có mặt ngày hôm đó cũng bị đánh chết sạch.

Từ đó về sau, danh tiếng bạo ngược của Tân Đế bắt đầu lặng lẽ lan truyền.

Thẩm Miên đứng dậy, chậm rãi đi đến bên một người một báo.

Tới gần rồi, y càng thấy rõ tình cảnh thảm hại của hai kẻ này: thiếu niên trên người chi chít vết thương, dường như để không làm bẩn mắt Hoàng Đế, trước khi bị dẫn tới đây, tiểu thái giám đã dùng nước rửa sạch hết máu trên người cậu ta.

Con báo tuyết nhỏ run rẩy không ngừng, đôi mắt xanh lam như bảo thạch ướt đẫm.

Thẩm Miên muốn đưa tay chạm vào con báo, nhưng vừa giơ tay lên, báo tuyết liền run lên bần bật, trong mắt đều là tuyệt vọng.

Kẻ đắc tội với Hoàng Đế, dù Hoàng Đế chưa mở miệng, những kẻ dưới cũng không đời nào để cho chúng sống dễ chịu. Thẩm Miên nhìn, ước chừng mấy hôm nay, con vật này chắc cũng không ít lần bị tra tấn.

Thẩm Miên lại cúi người gần hơn chút.

Thấy thế, Tiền công công lập tức căng thẳng, dõi theo nhất cử nhất động của y: “Bệ hạ?”

“Không sao.”

Thẩm Miên phất tay ý bảo không cần lo, rồi ba bước hai bước cởi hết dây trói trên người con báo.

Báo tuyết nhỏ toàn thân co lại thành một đống, tai cụp hẳn xuống, trông đến tội nghiệp, sợ hãi tới mức run cầm cập.

“Tiền Dụng, bảo người đến xem thử, nếu không có gì đáng ngại thì tắm rửa sạch sẽ, lau khô rồi đưa nó về.” Thẩm Miên khẽ véo vành tai con báo nhỏ một cái, trước khi vật nhỏ kia kịp phản ứng thì đã rụt tay về, “Động tác nhẹ chút, đừng làm nó bị thương.”

Tiền công công lập tức ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoàng Đế, khom người đáp: “Vâng, Bệ hạ”

Ngay lúc ấy, thiếu niên đang quỳ bên cạnh bỗng chao đảo, như thể sắp không chịu nổi.

Thẩm Miên còn chưa kịp mở miệng, đã thấy thiếu niên trông khoảng 12, 13 tuổi kia đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía y.

Ánh mắt chạm nhau, Thẩm Miên mới phát hiện, đôi mắt thiếu niên ấy, lại cùng một màu với mắt con báo, đều là một sắc lam.

Khác với ánh nhìn sợ sệt nhút nhát của báo nhỏ, trong mắt thiếu niên lại như chứa ngọn lửa rực rỡ, bướng bỉnh và đầy bất phục.

Dòng chữ đỏ mơ hồ một lần nữa hiện lên trên màn hình hệ thống, dường như là một loại cảnh báo: 【Giá trị sinh mệnh -0.1】

Tiền công công thấy tên báo nô này lại dám trực diện nhìn Thiên tử, lập tức hơi nghiêng người che trước người Thẩm Miên, quát khẽ: “To gan!”

【Giá trị sinh mệnh -0.05】

“Tê...”

Thẩm Miên âm thầm phàn nàn với hệ thống trong lòng: “Làm ta giật cả mình, Tiền công công này sát thương cao dữ vậy.”

Nhưng mà...

Vị Hoàng Đế này, chẳng phải quá mỏng manh rồi sao?!

Tiền công công thấy Hoàng Đế hơi lùi lại nửa bước, còn tưởng là y chán ghét kẻ nuôi báo to gan lớn mật kia, vừa định hạ lệnh lôi người đi, lại nghe thiếu niên phía sau thở dài.

“Thôi vậy.”

Thẩm Miên nhìn màn hình hệ thống trước mặt, đột nhiên có chút chột dạ như kẻ có lỗi với nạn nhân.

Nguyên chủ chỉ là vừa kém cỏi vừa thích nghịch ngợm, con báo tuyết nhỏ chưa mọc đủ răng đã đưa vuốt ra, nguyên chủ hoảng đến nỗi tự mình đập đầu vào lan can.

Y trở lại ngồi xuống ghế, ngón tay gõ nhẹ lên góc bàn, khẽ gọi: “Thẩm Nhất.”

Chớp mắt sau, một cái bóng không tiếng động rơi xuống từ xà nhà, quỳ trước mặt Thẩm Miên.

Dù đã biết từ hệ thống rằng bên cạnh mình có ảnh vệ âm thầm hộ vệ, cũng đã gọi Thẩm Nhất tới hỏi chuyện, nhưng mỗi lần thấy người này nhẹ nhàng hạ xuống như vậy, Thẩm Miên vẫn không khỏi kinh ngạc, ánh mắt dừng lại trên người hắn lâu hơn vài phần.

Toàn thân thanh niên mặc y phục đen, trên mặt đeo mặt nạ bạc tinh xảo, chỉ để lộ đôi mắt, còn lại đều bị che kín, duy chỉ chừa một khe nhỏ để hô hấp.

Ảnh vệ thủ lĩnh quỳ lặng lẽ dưới đất, chờ chủ nhân phân phó.

Lúc này, ánh mắt hệ thống cuối cùng cũng rời khỏi quả đào, con mắt điện tử hơi mở lớn: 【Oa, mặt nạ này ngầu thật!】

Nó thầm cảm ơn nguyên tác, nhờ có cốt truyện của nguyên tác, nó mới được tận mắt chứng kiến một cảnh như vậy.

Thẩm Miên liếc cục than đen đang nằm trên bàn: “Mùa hè đeo thì nhìn có phong phạm đấy, nhưng mà nếu ở quê ta, giữa mùa đông mà đội cái này đi dạo phố, e là mặt sẽ cứng đơ luôn.”

Này, ngươi nên cảm ơn tác giả nguyên tác à?

Ngươi nên cảm ơn là thời tiết Kinh Thành mới đúng!

09: ......

Nó quay lại tiếp tục gặm đào.

Thẩm Miên chỉ thiếu niên mặt trắng bệch kia, phân phó Thẩm Nhất: “Ngươi dẫn hắn ra ngoài.”

“Không phải nói dạo này thiếu người sao, đưa hắn xuống xem có thể làm được gì.”

Thiếu niên nghe vậy, lập tức ngẩng phắt đầu lên, không biết trong đầu nghĩ đến chuyện gì, trong mắt liền trào dâng hận ý ngút trời.

Dòng chữ đỏ trên màn hình hệ thống chớp lên một cái, nháy mắt biến thành:【-0.2】

Thẩm Miên: ?

Tên tiểu tử này làm sao vậy, lòng tốt mà lại coi như gan lừa.

Y cũng lười nghĩ sâu, dứt khoát phất tay bảo Thẩm Nhất lập tức dẫn người đi.

Cảm giác nếu để người này ở lại thêm một khắc nữa, chỉ e sinh mệnh y lại tiếp tục giảm sút.

Có điều nhìn tư thế Thẩm Nhất xách người đi như xách mèo, Thẩm Miên vẫn không nhịn được mà dặn thêm một câu: “Bảo thái y khám thương cho hắn trước đã.”

Thẩm Nhất lặng lẽ khom người lui xuống, tư thế xách người vẫn không đổi chút nào.

Không hổ là thủ lĩnh ảnh vệ, hoàn toàn phù hợp với mọi khuôn mẫu cố định trong đầu Thẩm Miên.

Hơn nửa canh giờ sau, Thẩm Miên nhận được một phần mèo con gầy trơ xương đã được tẩy sạch sẽ.

Hoàng Đế đã mở miệng, thái độ của người dưới tất nhiên lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ. Con mèo nhỏ được tắm rửa sạch sẽ, móng vuốt cũng được sửa tề chỉnh.

Thẩm Miên duỗi tay ra, định chạm vào con báo tuyết đang được cung nữ đặt cẩn thận lên đệm mềm ôm vào trong điện. Tiền công công bên cạnh như một con gà mái già bảo vệ con, vừa nhắc y cẩn thận, vừa không rời mắt khỏi mèo con gầy vẫn còn đang run lẩy bẩy kia.

“Bệ hạ xin cẩn thận, loài báo này bản tính khó thuần, đừng để tổn hại long thể.”

—— Hắn thoạt nhìn như thể chỉ muốn người ta nhổ sạch vuốt và răng của con báo tuyết, sau đó cho nó uống ít thuốc, rồi lại mang tới trước mặt y.

Thẩm Miên ôm con báo tuyết nhỏ vẻ mặt mơ hồ, khẽ hít một hơi.

Báo tuyết giãy nhẹ hai cái, liền bị y túm lấy da gáy véo một cái, lập tức ngoan ngoãn nằm yên.

Ai nói con báo này hung dữ? Rõ ràng là đáng yêu hết chỗ nói!

Thẩm Miên xoa mạnh đầu con báo hai lượt, chà cho bộ lông mềm mượt dựng hết cả lên, biến đầu nó thành một cục bông xù.

Báo tuyết bị hành hạ mấy ngày liền, đã kiệt sức lắm rồi, cộng thêm người đang ôm nó lại không có vẻ gì muốn hại nó, dần dần, nó cũng thả lỏng.

Thẩm Miên nhét cho nó hai miếng thịt khô, liền thu về được một con báo tuyết nhỏ ngoan ngoãn rúc rúc vào lòng.

Đêm xuống, mặc kệ ánh mắt như muốn nói lại thôi của Tiền công công, Thẩm Miên tự nhiên ôm báo tuyết nhét thẳng vào trong chăn.

Sáng hôm sau, Thẩm Miên vốn định ngủ đến tận chiều, lại bị Tiền công công gọi dậy từ sớm.

Lúc này y mới nhớ ra, hôm nay còn có khánh công yến.

Chỉ nghĩ đến việc sau yến tiệc là phải lên triều sớm vào ngày mai, sắc mặt Thẩm Miên lập tức sụp xuống, khẽ thở dài một tiếng.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play