Edit: Min
 

Cả người Thẩm Miên bật dậy từ long sàng.

Tiền công công nghe thấy động tĩnh trong nội thất, lập tức cao giọng: “Bệ hạ?”

Cảnh trong mộng vừa rồi chân thực đến mức, dù đã tỉnh lại, trước mắt Thẩm Miên dường như vẫn còn hiện lên mảng máu đỏ ấy.

Còn có đôi mắt kia, tựa như có thể nhìn thấu lòng người.

Không nghe thấy tiếng của Hoàng Đế, Tiền công công lập tức có chút hoảng, hắn vội vã bước vào nội thất, nhìn thiếu niên đang ngồi trên long sàng, thần hồn như lạc mất.

“Bệ hạ?”

Tiền công công sốt ruột nói: “Bệ hạ là bị ác mộng dọa rồi sao, có cần nô tài truyền thái y đến xem một chút không?”

Nghe được tiếng hắn, Thẩm Miên mới miễn cưỡng hoàn hồn, y nghiêng đầu, chậm rãi lắc lắc.

“Không cần.”

Tiền công công thấy thế thì im lặng lui sang một bên.

Bệ hạ lúc nghỉ ngơi không thích người hầu hạ gần bên, bởi vậy ngoài ám vệ ẩn trong bóng tối, bọn họ đều phải chờ ở ngoài.

Nhưng hôm nay Thẩm Miên rõ ràng là gặp ác mộng, Tiền công công cũng không lui ra, chỉ thấp giọng phân phó người mang một chậu nước ấm đến, hắn vắt khăn tay đưa cho Thẩm Miên.

Thẩm Miên nhận lấy khăn, lau mồ hôi lạnh trên trán, mãi mới ổn định lại một chút thì lập tức ngửi thấy một mùi vị khó diễn tả thành lời.

Y nghiêng đầu nhìn về phía thứ trong tay Tiền công công đang bưng.

Trên màn hình hệ thống nửa trong suốt, dòng chữ đỏ “Giá trị sinh mệnh -1” và chữ xanh “Giá trị sinh mệnh +5” quấn lấy nhau, hệt như tâm trạng rối ren của Thẩm Miên lúc này.

Tiền công công quan sát sắc mặt Bệ hạ, biết y ghét vị đắng nhất, đang định khuyên vài câu, lại thấy Bệ hạ thần sắc kiên định, đưa tay về phía bát thuốc trong tay hắn.

Sắc mặt Thẩm Miên vẫn bình thản như nước, nhưng hệ thống trong đầu đã sắp bị tiếng gào thét vì đau khổ của y làm cho nổ tung.

“Ọe!”

Thuốc còn chưa vào miệng, Thẩm Miên đã muốn nôn khan.

Trên màn hình trước mắt, thông báo 【Giá trị sinh mệnh -1】cũng chậm rãi biến thành 【Giá trị sinh mệnh -2】.

Vậy thì còn uống làm gì nữa chứ!?

Thẩm Miên lộ ra vẻ mặt đau khổ: sao lại có cảm giác... uống vào xong sẽ chết nhanh hơn một chút thì phải?

Cũng không biết trong đó bỏ những gì, chỉ ngửi thôi mà đã khiến y tê cả da đầu.

Tiền công công thấy Hoàng Đế vẫn nhìn chằm chằm bát thuốc không động đậy, bèn thành thạo hạ giọng khuyên nhủ: “Bệ hạ, nô tài biết Bệ hạ không thích đắng, lần này Văn thái y đã cố ý đổi phương thuốc, ngài nếm thử xem, sẽ không khó uống đâu ạ.”

Nghe vậy, Thẩm Miên mới cầm lấy bát, hít sâu một hơi, nín thở đưa miệng tới mép bát, cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ.

“Yue!”

Vị thuốc vừa vào miệng, Thẩm Miên lập tức muốn vận dụng đặc quyền, trị tội Văn thái y tội khi quân.

Cái này mà gọi là không khó uống sao?!

E rằng, nước bạch hoa xà thiệt thảo của Lão Sơn¹ cũng chỉ đến thế mà thôi.

Cả đời này của y... không, kể cả kiếp trước gộp lại, cũng chưa từng uống thứ gì khó nuốt đến mức này.

Khóe mắt liếc thấy Tiền công công như muốn nói lại thôi, Thẩm Miên dựa theo nguyên tắc “đau dài không bằng đau ngắn”, dứt khoát một hơi dốc hết chỗ thuốc còn lại vào miệng.

Bên cạnh, Tiền công công đã nhanh chóng dâng nước ấm và mứt quả lên. Phải một lúc lâu sau, Thẩm Miên mới lại cảm nhận được sự tồn tại của đầu lưỡi trong miệng mình.

Thấy Hoàng Đế nằm xuống lần nữa, Tiền công công liền đặt phần mứt còn lại bên tay y, rồi lặng lẽ lui ra.

Chờ tẩm điện trở lại yên tĩnh, cục than đen vẫn luôn ở bên quan sát lúc này mới rụt rè ngồi xổm bên mép chăn, nửa muốn tiến lại gần, nửa lại e dè.

Sau khi phân tích biểu cảm của ký chủ một hồi, 09 cảm thấy chi bằng giả chết còn hơn.

Thế nhưng chưa kịp trốn, Thẩm Miên đã liếc thấy lớp lông mượt mà của cục than đen kia, lập tức đưa tay chụp lấy hệ thống, túm nó lên trước mặt.

“Vừa rồi cái mộng kia, là ngươi giở trò!?”

Cảm giác trong mộng như bị ai đó khống chế thân thể khiến toàn thân Thẩm Miên vẫn còn khó chịu. Y vừa bóp nắn cục hệ thống trong tay, 09 liền phát ra mấy tiếng chít chít, không vui nói: 【Đây là tính năng mới đấy, ta vừa tải xong liền muốn cho ký chủ trải nghiệm thử mà.】

【Phần giới thiệu viết rằng có thể tự mình nhập vai vào cốt truyện qua mộng cảnh, cảm giác sẽ chân thật hơn.】

Cục than đen giãy giụa không ngừng, cố hết sức thoát khỏi tay Thẩm Miên, còn duỗi ra một móng vuốt nhỏ dài, tức tối chỉ vào màn hình: 【Ta thấy bên trên nhiều ký chủ khác đều đánh giá tốt cả mà.】

Thẩm Miên thuận tay bấm vào phần đánh giá.

Hệ thống vừa rồi còn đang hớn hở, lập tức cùng ký chủ chìm vào trầm mặc.

【He he】

【Đánh giá tốt, trong mộng bị giết ba lần, cảm giác vô cùng chân thật, cảm tạ hệ thống đã cho ta sớm trải nghiệm giai đoạn cuối đời.】

【Oa uầy, còn có cả mộng trong mộng trong mộng, nhất định phải cho đánh giá tốt để người khác cũng được trải nghiệm thử xem sao.】

【Không thể điều khiển thân thể thật sự rất khó chịu, nhưng hệ thống nhà ta nói nếu đánh 5 sao thì sẽ tặng ta một phiếu giảm giá.】

【Ha ha ha ha ha ta ngã xuống hố xí bị chết đuối luôn rồi ha ha ha ha ha, tuyệt quá ha ha ha, đến giờ đã giảm được hai mươi cân rồi.】

Thẩm Miên: ......

Vị ký chủ cuối cùng kia, ngươi thật sự còn ổn chứ?

Còn nữa, cái gì gọi là mộng trong mộng trong mộng, rốt cuộc là ai nghiên cứu ra chức năng này, y muốn đi tố cáo.

09 như một quả bóng bị kim đâm xẹp, ấp a ấp úng một hồi lâu: 【Ừm... cái này là do bộ phận xuyên thư nghiên cứu ra, cho nên có thể... tình tiết trong mộng sẽ hơi khó khống chế, đôi khi còn có chút sơ sót nho nhỏ... ký chủ hiểu mà đúng không, dù sao cũng là sản phẩm mới.】

Thẩm Miên khép mắt lại, lạnh giọng: “Ta không thể hiểu được, hơn nữa, cái gì mà mộng trong mộng trong mộng... các ngươi là đạo diễn phim kinh dị nội địa thất nghiệp chuyển sang làm hệ thống à?!”

Y mạnh mẽ ủng hộ vị bị chết đuối trong hố xí kia khiếu nại lên trung ương.

Nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, Thẩm Miên vừa cắn mứt vừa hỏi hệ thống: “Người trong mộng ta gặp khi nãy, là đại ca của công chính?”

Hệ thống hau háu nhìn số mứt trong tay ký chủ, gật đầu lia lịa: 【Đúng vậy ký chủ, vừa rồi chính là tình tiết mấu chốt dẫn đến việc công chính trong nguyên tác hắc hóa.】

— Phụ thân của công chính Lục Chiêu, Vệ Quốc Công, bị người vu cáo thông địch mưu phản, sau đó chết oan trong ngục; còn ca ca của hắn ta là Lục Chương, cũng tự vẫn trong ngày phủ Vệ Quốc Công bị niêm phong để chứng minh trong sạch.

Toàn phủ trên dưới, chỉ có công chính lúc đó tình cờ ra ngoài du ngoạn mới may mắn thoát nạn, trở thành người sống sót duy nhất.

Thẩm Miên lại bỏ thêm một viên mứt vào miệng.

Đôi mắt của hệ thống giờ đã hoàn toàn dính chặt vào viên mứt kia.

Nhìn thật ngon... thật, thật muốn ăn...

Thẩm Miên khẽ lắc lư đầu ngón tay, ánh mắt của cục than đen trên chăn lập tức di chuyển theo từng động tác của y.

Trong mắt 09 tràn đầy khát vọng.

Thống thích! Thống muốn ăn!

Thẩm Miên đùa giỡn hệ thống một hồi, chỉ thấy cặp mắt vuông vức của cục than đen kia lại biến thành hai quả trứng lòng đào.

Tay đang cầm mứt của y khựng lại, hơi lúng túng hắng giọng, vội vàng đưa đồ trong tay đến trước mặt hệ thống: “Cho ngươi, cho ngươi.”

Sao lại giống một con cún con thế này...

Thẩm Miên đánh giá cục hệ thống tròn vo đang sung sướng kia từ trên xuống dưới, khó hiểu hỏi: "Hệ thống các ngươi... cũng ăn được đồ?"

Hiện đại đến thế rồi sao?

Hệ thống đưa hai móng nhỏ ra nâng lấy viên mứt, gật đầu liên tục: 【Ăn được đó, không chỉ mứt quả, còn có thể uống nước trái cây nữa, chỉ cần mở hệ thống cảm giác là ta có thể nếm được hương vị rồi.】

Thẩm Miên kéo dài một tiếng “Ồ ——”, giọng ôn hòa nhét thêm hai viên mứt nữa cho hệ thống: "Vậy ngươi ăn nhiều một chút."

09 hớn hở đáp: 【Được được, cảm ơn ký chủ!】

Giọng Thẩm Miên bỗng đổi: "Vết thương trên đầu ta, hệ thống các ngươi có xử lý được không?"

Không ngờ cái thứ thuốc khiến người ta muốn chết kia uống vào xong, giá trị sinh mệnh lại lên rồi xuống, cuối cùng chỉ tăng đúng có... 0.5 điểm!

Cục than đen cử động, chỗ miệng hé ra một khe nhỏ giống như cổng giao tiếp USB, nó nhét viên mứt vào trong, vui vẻ lắc lư:【Đã xử lý rồi đó ký chủ, thân thể hiện tại của ngài kỳ thực là phục chế lại dựa trên dữ liệu của nguyên chủ. Ừm... ngoại trừ vết thương thì thân thể nguyên chủ va đập hơi nghiêm trọng, ta đã chỉnh sửa lại thành thương nhẹ, dù không uống thuốc, qua vài ngày cũng có thể tự lành.】

Thẩm Miên trầm ngâm một lúc, không nói gì.

Hệ thống ăn xong mứt, có chút căng thẳng nhìn Thẩm Miên: 【Ký chủ, ngài không phải vẫn muốn quay về đấy chứ?】

Thẩm Miên vươn tay véo nhẹ một cái lên quả cầu lông: “Còn phải xem biểu hiện của ngươi thế nào đã. Chẳng phải ngươi bảo, chỉ cần ta quay về, để lại di chiếu cho ngươi là ổn rồi sao?”

“Vậy thì ta tạm ở lại một thời gian, chờ đến khi ta không muốn ở nữa, sẽ viết cho ngươi một tờ di chiếu, ngươi lại đưa ta về.”

Thấy thái độ của ký chủ không còn gay gắt như trước, mắt hệ thống sáng rỡ hẳn lên.

Không về nữa tức là còn hy vọng, thành tích của nó được cứu rồi!

Vì Thẩm Miên bị thương trên đầu, nên bữa trưa hôm nay cũng thiên về thanh đạm.

Nhưng quả không hổ là Ngự Thiện Phòng, món nào món nấy đều hương vị tinh tế, Thẩm Miên ăn xong thấy đầu cũng đỡ đau hẳn, thậm chí còn chia cho hệ thống đang bám bên cạnh bàn ngó tới ngó lui một ít.

Hệ thống nhảy nhót vui vẻ, ở chỗ người khác không thấy được mà len lén ăn uống.

Tuy ký chủ lúc đầu hơi hung dữ, nhưng là người tốt!

Chỉ là rất nhanh, 09 liền cười không nổi nữa.

Nó mờ mịt bị Thẩm Miên xách đến trước bát thuốc mà Tiền công công vừa bưng vào, ngơ ngác chớp mắt: 【】

“Uống đi chứ.”

Bề ngoài Thẩm Miên vẫn bưng chén thuốc ngẩn người, thực chất bên trong thì đang hối thúc hệ thống không ngừng: “Không phải ngươi có thể uống được đồ sao, tắt cảm giác đi là xong.”

09 nghĩ đến câu “Xem biểu hiện của ngươi” khi nãy, lại nghĩ đến thành tích đáng thương của mình, cuối cùng nhẫn nhịn mà bò đến bên chén thuốc, húp sạch không chừa một giọt.

Nó sai rồi, ký chủ này chính là một tên đại xấu xa!

Thẩm Miên làm bộ làm tịch đưa chén thuốc lên miệng, tay khẽ nhấc lên, sau đó ung dung đưa chén không cho Tiền công công.

“Bệ hạ.”

Tiền công công do dự một chút, mới cẩn trọng mở lời: “Thái y nói gần đây người nên tịnh dưỡng nhiều hơn, không biết... khánh công yến ba ngày sau của Vệ Quốc Công, có nên dời lại một chút không ạ?”

Nghĩ đến giấc mộng khi nãy, Thẩm Miên lắc đầu: “Không cần, trẫm không có gì đáng ngại.”

Hệ thống tức tối, vừa phẫn nộ vừa đem đoạn kịch bản hiện tại chiếu lên màn hình cho Thẩm Miên xem.

Chỉ là đang làm việc mà thôi, nó là hệ thống có khí tiết đấy, lần này tuyệt đối không thuyết minh cho ký chủ đâu!

Tiền công công lui xuống, Thẩm Miên tiện tay nhét một miếng điểm tâm nhỏ cho hệ thống, sau đó lên giường đắp chăn, nhắm mắt ngủ.

Hệ thống chờ một hồi lâu, vẫn chẳng thấy ký chủ xin lỗi.

09:【?】

Nó quét một lượt.

Ký chủ đã ngủ say rồi.

09:【!!!】

.....

Phủ Vệ Quốc Công.

Một nam nhân trẻ tuổi có dáng vẻ quản gia vội vã bước vào thư phòng của Thế tử, cúi đầu hành lễ: “Thế tử gia, trong cung vừa truyền tin ra, nói rằng Bệ hạ đổ bệnh, ngày mai sẽ nghỉ triều.”

Nam tử ngồi sau bàn ngẩng đầu lên, mày nhíu khẽ: “Khánh công yến ba ngày sau cũng dời lại sao?”

Bệnh rồi?

Là thật sự bị bệnh, hay là vị kia có toan tính gì khác? Những năm qua hắn luôn trấn thủ biên cương, đối với vị Tân Đế này không có mấy ấn tượng. Nhưng chỉ xét theo mấy lời đồn đã nghe mấy ngày nay khi hồi Kinh, thì vị này cũng không phải người dễ đối phó.

Vừa mới khải hoàn trở về, Hoàng Đế liền tuyên bệnh bãi triều...

Ánh mắt Lục Chương dần sâu, theo bản năng bắt đầu nghịch miếng ngọc bội đeo bên hông.

Quản gia khựng lại một chút, lắc đầu: “Không có, Bệ hạ nói thân thể không có gì đáng ngại, khánh công yến vẫn tổ chức như thường.”

Lục Chương: ? 

Thân thể bệnh đến nỗi không lên triều được, nhưng lại vẫn tổ chức tiệc mừng công ba ngày sau?

Trong mắt hắn lộ ra vài phần nghi hoặc, nhất thời không nắm rõ thái độ của vị Tân Đế này.

Có điều —

Lục Chương khép mắt suy nghĩ: Dù sao thì chẳng mấy nữa cũng sẽ gặp được vị Tân Đế ấy.

Đến lúc đó, mọi nghi hoặc trong lòng hắn... đều sẽ có lời giải đáp.

 

------------
(1) Nước bạch hoa xà thiệt thảo (白花蛇舌草水): là một loại nước giải khát thảo dược nổi tiếng ở Trung Quốc, có vị rất đắng và mùi hăng nồng đặc trưng. Mặc dù rất tốt cho sức khỏe, nhưng nó rất đắng, đến mức nhiều người ví rằng “uống xong muốn khóc”, thậm chí gọi vui là “thuốc trừ tà”.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play