Edit: Min


“Sao thái y còn chưa tới? Mau, mau gọi thái y đến nhanh lên!”

“Thái y tới rồi, mau, mau đến xem tình hình Bệ hạ!”

Bên tai Thẩm Miên vang lên những âm thanh ồn ào không dứt, đầu óc y mơ hồ, mê man. Phải giãy dụa một lúc lâu, y mới miễn cưỡng mở mắt ra được.

“Đừng... đừng ồn, người còn chưa chết đâu mà...”

Khoan đã, giọng của y... sao nghe có chút là lạ?

Thẩm Miên nhớ rõ, ban nãy hình như y còn đang hăng máu đấu võ mồm với tên lãnh đạo ngu ngốc nào đó.

Sau khi mắng cho cái tên chó má chuyên bắt nhân viên làm thêm đến nửa đêm một trận ra trò, rồi lại quay sang chê người ta không chịu được áp lực công việc, khiến mặt hắn ta đỏ gay lên, Thẩm Miên hiên ngang ngẩng cao đầu, đón nhận ánh mắt sùng bái từ đồng nghiệp cả phòng, rồi quay về bàn làm việc.

Thế nhưng, còn chưa kịp ngồi xuống, y đã thấy trước mắt tối sầm lại.

Trước khi ngã xuống, Thẩm Miên còn nghe thấy tiếng đồng nghiệp kêu la hốt hoảng:

“Thẩm Miên!”

“Mau gọi xe cấp cứu! Tiểu Thẩm bị tên sếp khốn nạn đó làm tức đến ngất đi rồi!”

“Tai nạn lao động! Đây là tai nạn lao động đó!”

“Sếp có mua bảo hiểm không vậy?!”

Câu cuối cùng y nghe được chính là tiếng tên sếp khốn kiếp ấy lăn lóc từ trong văn phòng chạy ra, vừa rít lên vừa gào thét, chẳng khác gì ấm nước sôi đụng phải con gà cao su.

Thẩm Miên khẽ cười lạnh trong lòng, dứt khoát nhắm mắt lại.

Chậc, không mua bảo hiểm chứ gì, để xem lần này anh bồi thường sặc máu ra sao!

Giờ thì sao? Chẳng lẽ—

Được đồng nghiệp đưa vào bệnh viện rồi?

Thẩm Miên khẽ nghiêng đầu, liền chạm phải một ánh mắt đầy lệ nóng.

Hửm?

Cảm động đến vậy sao? Không ngờ y lại được lòng người đến thế... Không đúng, trong đám đồng nghiệp y quen, có người này sao?

“Bệ hạ!”

Một tiếng gọi khiến Thẩm Miên toàn thân run lên, lập tức tỉnh táo hẳn.

Y gắng gượng ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh.

Đập vào mắt đầu tiên là màn trướng màu vàng sáng, Thẩm Miên lại ngẩng đầu quan sát bốn phía.

Cảnh trí xung quanh cổ kính lạ thường, còn những người đang vây quanh trước giường y lại không phải bác sĩ hay y tá, cũng không phải đồng nghiệp quen mặt nào.

Ai nấy đều ăn vận giống như diễn viên trong phim cổ trang, trên mặt xen lẫn lo lắng và mừng rỡ.

Thẩm Miên chầm chậm cúi đầu nhìn xuống thân mình.

Rất tốt, không phải bộ đồ y mặc đi làm hôm nay, cũng chẳng phải đồ bệnh nhân, xa xa cũng không thấy máy quay nào.

Người đang rơi lệ bên giường nhào tới trước mặt y, giọng đầy xúc động: “Bệ hạ, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!”

Thẩm Miên cứng ngắc quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Bệ hạ?!

Y giơ tay ra, mạnh mẽ véo mình một cái, đau đến mức nước mắt suýt trào ra.

Tốt lắm, Hoàng Đế mạng ảo giờ thành thật rồi?

Tên thái giám đứng trước giường cẩn trọng quan sát sắc mặt Thẩm Miên, hạ giọng nói: “Bệ hạ, Văn¹ thái y đã tới. Xin Bệ hạ cho ông ấy bắt mạch xem thế nào.”

Nghe vậy, Thẩm Miên lập tức trừng to mắt.

“Ôn¹ thái y!?”

Không đúng, rốt cuộc y bị văng tới nơi quái quỷ nào đây?!

Y lập tức ho khan mấy tiếng, mắt nhìn chằm chằm về phía vị thái y đang quỳ rạp trên đất không xa, ánh nhìn cứ muốn trôi xuống phía dưới.

Đây là Ôn thái y... hay là Ôn² đại y vậy?

Không đúng, tỉnh táo lại, đừng nghĩ bậy nữa!

“Bệ hạ, vi thần họ Văn.”

Văn thái y khẽ ngẩng người, cẩn thận nói: “Thỉnh Bệ hạ đưa tay, vi thần sẽ bắt mạch cho Bệ hạ.”

Thẩm Miên thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra là Văn thái y.

Hầy, đúng là tự mình dọa mình.

Nói đi cũng phải nói lại, nơi này rốt cuộc là đâu, triều đại nào, y làm Hoàng Đế là làm được 61 năm, hay chỉ 3 ngày?

Đã xuyên rồi, cũng không thèm cho một cái hệ thống hướng dẫn.

【Có có có, ký chủ, có hệ thống, có hệ thống ——】

Thẩm Miên đang nghĩ dở, trong đầu chợt vang lên một giọng nói luống cuống.

Sắc mặt y sáng lên: Tốt quá rồi, là hệ thống, y được cứu rồi!

【Thật xin lỗi có chút chuyện đến muộn, ký chủ a a a, ọe!】

Nghe tiếng nôn khan kia, Thẩm Miên theo phản xạ toàn thân run lên, vừa khéo hất tay Văn thái y đang đặt lên cổ tay y ra.

Văn thái y giật nảy mình, “phịch” một tiếng lại quỳ xuống, sắc mặt lập tức trắng bệch, cả người lảo đảo như muốn ngã, thoạt nhìn là sắp ngất đến nơi.

“Bệ, Bệ, Bệ ——”

Thẩm Miên: ......

Hay lắm, Văn thái y hóa thân máy phát tiếng bip bip.

Thì ra đây chính là cảm giác phá vỡ hình tượng trong truyền thuyết? Mấy thứ khác thì chưa biết, chỉ riêng vị Hoàng Đế mà y xuyên vào, tám phần là không có tính khí tốt.

【Là cực kỳ không tốt đó, ký chủ.】

Thẩm Miên: “Hệ thống?”

【Là ta đây ký chủ, xin lỗi vừa nãy truyền tống có hơi choáng, ta là hệ thống số 09 của Cục Quản Lý Thời Không, rất hân hạnh được phục vụ ngài!】

Thẩm Miên đưa tay ra hiệu cho Văn thái y đứng dậy bắt mạch tiếp, đồng thời bên tai vẫn vang vọng giọng nói hớn hở của 09.

Nghe được một lúc, y bắt đầu ngẩn người nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của thái y.

Văn thái y bị Hoàng Đế nhìn như vậy, chỉ cảm thấy hôm nay mình e là khó toàn mạng.

Sớm biết thế, sáng nay ra cửa ông đã không nên cãi nhau với nương tử.

Biết rõ hôm nay là phiên trực “ba ngày chém một lần, năm ngày táng một lượt”, ông vậy mà vẫn sơ ý.

Nếu hôm nay còn có thể sống sót trở về, từ nay về sau nương tử nói gì cũng là đúng, ông tuyệt đối không cãi nửa câu!

Thẩm Miên nửa nằm nửa ngồi trên long sàng, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại thông tin mà hệ thống cung cấp.

Nói một cách đơn giản, nơi này là một tiểu thế giới phát sinh từ tiểu thuyết, mà y hiện tại đã xuyên thành Tân đế vừa đăng cơ chưa lâu trong truyện.

Vị Tân Đế này có dung mạo xuất chúng, nhưng tính khí vô cùng tệ hại. Việc hắn có thể ngồi được lên ngôi cửu ngũ chí tôn hoàn toàn là nhờ mấy vị hoàng tử ưu tú dưới trướng Tiên Đế tranh đấu đến mức cả đám đều tàn phế, mà trong đám cá ươn còn lại, hắn lại là người được Tiên Đế sủng ái nhất.

Về phần vì sao Tiên Đế lại sủng ái hắn?

——Rất đơn giản, Tiên Đế là kẻ mê sắc, mà nguyên chủ lại may mắn có được khuôn mặt khiến người ta nhìn một cái, liền biết Nữ Oa nương nương khi nặn ra đã dồn hết tâm huyết.

Thế nhưng sau khi đăng cơ, nguyên thân liền lấy thực tế chứng minh cho thiên hạ thấy một đạo lý sâu cay:

Trái cây đẹp có thể có độc, người đẹp cũng có thể là tai họa.

Mà trong truyện, nếu Hoàng Đế không phải nhân vật chính thì mười người hết chín người rưỡi đều có vấn đề.

Tiên Đế đúng là có con mắt tinh đời, giữa một đám người tầm thường chọn ra kẻ tệ nhất, giữa một đám thần kinh lại lọc trúng kẻ điên nhất.

Nguyên thân có thể gọi là chiến đấu cơ giữa đám loạn thần:

Hắn là kẻ không có đạo đức, là kẻ tràn đầy thú vui tầm thường, là kẻ không đem lại lợi ích gì cho lê dân bá tánh.

Ngay sau khi đăng cơ, hắn liền bộc lộ bản tính, tốc độ “tinh giản” cung nữ thái giám bên người tăng gấp mười lần, khiến ai nấy đều sống trong lo sợ, như đi trên băng mỏng, chỉ cần một sơ suất là có thể bị kéo đi, vĩnh viễn không còn trở về từ bãi tha ma.

Trên triều đình, nguyên thân lại càng sủng nịnh gian thần, nghe lời kẻ xu nịnh.

Phụ huynh và huynh trưởng của công chính đều bị hắn vì đa nghi mà hại chết, toàn bộ gia quyến (ngoại trừ công chính), cũng bị hắn lắc đến mức ngay cả lòng đỏ trứng cũng bị đánh tan nát.

Nhân vật công chính là người duy nhất thoát được kiếp nạn, cũng “vinh dự” nhận về thân phận tội phạm bị truy nã.

Tiếp đó, chính là câu chuyện nhân vật công gặp gỡ nhân vật thụ, hai người từ quen biết đến thấu hiểu, rồi sinh tình, cùng nhau phấn đấu vượt khó, cuối cùng giết trở lại Kinh Thành, đoạt đế vị, trở thành Tân Đế.

Thẩm Miên nhìn đoạn kết của nguyên thân hiển hiện trên màn hình nhỏ, mày nhíu chặt.

“Tại sao mấy chỗ về sau toàn là bị che mờ?”

Chẳng lẽ có gì mà y không thể xem? Thế nào, bây giờ hệ thống cũng phải nạp VIP mới được xem trọn bộ rồi à?

09 lí nhí nói: 【Bên chỗ chúng ta, những nội dung máu me bạo lực cùng tình tiết sắc, theo quy định đều phải che mờ cả.】

Thẩm Miên không lên tiếng.

Trước tiên phải nói——

Công chính bước từng bước lên bậc thềm, một kiếm Hoàng Đế, chớp mắt**, hắn rút **, lại cầm lấy một bên **, ****, chẳng bao lâu dưới đất đã toàn là ** —— đoạn này miêu tả, chắc chắn không phải tình tiết sắc.

Vậy là Hoàng Đế cuối cùng bị công chính phanh thây sao!?

09: 【Đúng vậy, ký chủ. Bởi vì thật sự oán khí ngập trời, cho nên bị trực tiếp cắt lát, hơn nữa còn cắt suốt mấy ngày.】

Miêu tả những hai vạn chữ.

Thẩm Miên: “Nạn nhân bây giờ đang ngồi ngay đây, ngươi đừng nói cứ như chuyện của ai khác!”

Nghĩ lại, cả đời y tuy không đến mức tích đức hành thiện, nhưng trừ việc thỉnh thoảng khẩu nghiệp một chút thì cũng xem như sống yên ổn lương thiện, sao lại xui xẻo đến vậy!

Thẩm Miên ngẫm nghĩ ba giây, lạnh lùng mở miệng: “Ta không muốn xuyên, ngươi lập tức đưa ta về.”

Hệ thống rõ ràng khựng lại, ấp a ấp úng hồi lâu mới nói: 【C-có thể... không về được không?】

Sợ Thẩm Miên nổi giận, hệ thống lập tức tăng tốc: 【Vì một chút sự cố ngoài ý muốn, nguyên thân sau khi bị thương thì hồn phách ly thể. Ta vốn định đưa hồn phách hắn về lại thân xác, ai ngờ hắn không chịu tiếp tục làm Hoàng Đế, sống chết không chịu phối hợp. Ta hết cách, đành phải kéo ký chủ sang thế chỗ.】

Thẩm Miên nghiến răng nghiến lợi: “Là ta cam tâm tình nguyện phải không? Ngươi hỏi qua ý ta chưa?!”

09 có chút ấm ức: 【Chẳng phải là do ký chủ ngài nói sao, rằng kiếp sau muốn làm Hoàng Đế.】

Nó vừa khéo nghe được câu ấy, mừng rỡ khôn cùng, liền kéo ký chủ tới đây.

Thẩm Miên: ......

Y còn từng nói muốn trúng xổ số mấy trăm triệu kia kìa, sao cái hệ thống này lại không nghe thấy chứ!

09 dè dặt quan sát sắc mặt Thẩm Miên.

Trước khi kéo Thẩm Miên đến đây, nó nghe thấy y đang mắng người, 09 có hơi sợ mình cũng bị mắng theo, giọng điệu suốt cả quá trình đều hết sức cẩn thận: 【Hơn nữa, thân thể của ngài hiện giờ vẫn đang được cấp cứu, cho dù quay về... cũng chưa chắc có thể—】

Thẩm Miên: “Được rồi, ngươi câm miệng đi.”

09 ngoan ngoãn im bặt.

“Bệ hạ.”

Mồ hôi lạnh trên trán Văn thái y đã nhỏ xuống tận cằm, ông run rẩy nói: “Bệ hạ bị thương ở đầu, trong vài ngày tới e là sẽ có chút choáng váng nhẹ, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”

Tạ ơn trời đất, Bệ hạ không sao cả. Tiểu thái giám đến truyền lời còn run rẩy nói rằng, máu của Bệ hạ chảy đầy đất, khi ấy ông còn tưởng rằng Bệ hạ đã—

Phi phi phi! Nếu Bệ hạ thật sự băng hà, ông cũng phải đi theo bồi táng. Bệ hạ tất nhiên phúc trạch sâu dày, trường thọ thiên tuế!

“Thần sẽ kê đơn thuốc cho Bệ hạ, mỗi ngày dùng đúng giờ, lại thêm tĩnh dưỡng ít ngày, ắt sẽ hồi phục như thường.”

Quả nhiên, đập đầu là điều kiện kích hoạt xuyên không.

Thẩm Miên rầu rĩ rút vào trong chăn, khẽ “Ừ” một tiếng.

Thấy thái y đứng mãi không động đậy, y đành lên tiếng tiếp: “Được rồi, ngươi lui ra đi.”

“Thần tuân chỉ!”

Văn thái y nghe vậy như được đại xá, lập tức hành lễ lui xuống, nơi khóe mắt còn thấp thoáng ánh lệ kích động.

Thẩm Miên nằm trên giường hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn mắng hệ thống: “Vậy ngươi kéo ta sang đây làm gì? Muốn ta làm theo kịch bản ban đầu?”

Bắt y phải giống nguyên thân, mỗi ngày giết người làm niềm vui? Thế thì thà để y quay lại nằm ICU tiêu tiền của tên sếp kia còn hơn!

【Không không không!】

09 vội vàng lên tiếng: 【Vì hệ thống phát hiện, nếu nguyên thân đột tử vào lúc này, thì sau đó các thế lực sẽ hỗn chiến, thiên hạ đại loạn, thậm chí tiểu thế giới cũng có nguy cơ sụp đổ.】

【Nguyên thân từ chối tiếp tục làm Hoàng Đế, để ngăn tiểu thế giới sụp đổ, ta chỉ đành kéo ngài sang thế chỗ.】

【Nhiệm vụ của ngài vô cùng đơn giản, hiện tại chỉ cần — sống là được!】

Thẩm Miên đột ngột mở mắt:  “Chỉ cần sống?”

Hệ thống: 【Đúng vậy! Nếu thật sự không thể trụ nổi, ngài cứ để lại di ngôn — à không, là di chiếu. Như vậy, có thể giảm thiểu đáng kể nguy cơ thiên hạ đại loạn và tiểu thế giới sụp đổ. Nhưng mà... ký chủ, ngài thật sự không định ở lại sao? Nếu ngài ở lại, ta cũng sẽ đi theo, giúp ngài hết sức đó!】

Lần này, Thẩm Miên rốt cuộc cũng có chút hứng thú:  “Ngươi giúp ta bằng cách nào?”

Y vừa rồi có lướt sơ qua nội dung cốt truyện, thụ chính là người xuyên việt có mang theo linh tuyền không gian. Chẳng lẽ cái hệ thống nhìn có vẻ nhát gan này, cũng có không gian, thương thành gì đó?

09 đầy tự hào: 【Ngoài việc cung cấp nội dung cốt truyện, phát hiện nhân vật và bối cảnh, ta còn có thể giúp ngài quét định mức sinh mệnh và dự đoán thay đổi chỉ số sinh tồn!】

Là một năng lực... thật sự rất hữu ích!

Thẩm Miên còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy một tiểu thái giám bước vào nội thất, cung kính dâng khay trà lên trước mặt y.

“Bệ hạ, mời dùng chút nước.”

Hắn vừa nói xong, Thẩm Miên mới cảm thấy cổ họng mình quả thực nóng rát như bị thiêu đốt.

Y chầm chậm đưa tay về phía chén trà trên khay.

Ngay giây tiếp theo, màn hình nửa trong suốt trước mắt y bỗng nhấp nháy lên một hàng chữ đỏ to tướng.

Dòng chữ ấy không ngừng chớp lóe, lúc ẩn lúc hiện:【Giá trị sinh mệnh -0.1】
 

---------
(1)
Văn () : Wén — /wən˧˥/

Ôn () : Wēn — /wən˥/

(2)
(2) Ôn đại y (温大医 ): Ôn đại mỹ nhân

大医: Dà Yī có âm tiết gần giống và dễ trượt âm thành “Dà Měi Rén” (大美人 – đại mỹ nhân).

Khi đọc nhanh hoặc trêu chọc, “大医” dễ bị chơi chữ thành “大美”, vì:

医 (Yī) và 美 (Měi) cùng vần “-i”

Đọc nhanh: “dà yī” → “dà yǐ” → “dà měi”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play