Edit: Min
Thấy dòng chữ hiện trên màn hình, Thẩm Miên “soạt” một cái rụt tay lại.
Theo động tác của y, dòng cảnh báo sinh mệnh giảm trên màn hình nhỏ cũng biến mất.
Thẩm Miên nhìn chén trà trước mặt, sắc mặt thay đổi liên tục.
Không phải chứ? Làm Hoàng Đế, uống ngụm trà thôi mà cũng có thể nguy đến tính mạng?
Phong thủy trong Tử Cấm Thành này... có phải hơi quá hung rồi không?
Quả nhiên là nghề nguy hiểm cao, e rằng chỉ có các sư tôn trong Tu Chân giới mới có thể sánh kịp.
Thẩm Miên hỏi hệ thống: “Trong trà có hạ độc à?”
Sau hai tiếng “tí tách” của âm thanh quét xét, hệ thống lại lên tiếng: 【Không có đâu ký chủ, nhưng trà này vẫn còn nóng, ngài mà uống ngay, sẽ bị bỏng.】
Nó tỏ ra vô cùng đắc ý: 【Thế nào? Chức năng này của ta hữu dụng đấy chứ?】
Thẩm Miên còn chưa kịp mở miệng, tên thái giám đầu tiên y nhìn thấy sau khi tỉnh lại đã tiễn thái y rời đi xong, quay trở lại, vừa thấy Hoàng Đế đang trầm mặc, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào chén trà trước mặt, hắn lập tức cảm thấy bất ổn.
Hắn vội bước lên, đưa tay thử nhiệt độ chén trà, lập tức bị phỏng đến rụt tay về.
“Đồ khốn kiếp!”
Tiền công công lập tức kéo tiểu thái giám kia qua một bên, liên tục mắng: “Ngươi làm việc kiểu gì thế hả! Bệ hạ có bị phỏng không? Có cần truyền thái y tới xem một chút không?”
Thấy Thẩm Miên khẽ lắc đầu ra hiệu không sao, Tiền công công mới thở phào một hơi.
Hắn trừng mắt lườm tiểu thái giám một cái, thấp giọng nói với Thẩm Miên: “Vậy nô tài đi thay Bệ hạ rót ly nước khác.”
Tiểu thái giám bị kéo sang một bên biết mình đã phạm phải đại tội, đầu gối mềm nhũn, lập tức quỳ sụp xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy như sàng gạo, liều mạng dập đầu, nhưng lại không dám nói một lời cầu xin nào.
Không đến mấy cái dập đầu, trán hắn ta đã tím bầm cả lên.
“Được rồi.”
Thẩm Miên giật nảy mình, kịp phản ứng liền vội nói: “Ngươi cũng lui xuống đi.”
Kẻo lát nữa lại dập đầu đến chết thì nguy.
Tiểu thái giám sợ đến mức đứng cũng không đứng nổi, bị Tiền công công xách thẳng lên, vừa lôi vừa kéo mà lôi ra ngoài.
Thẩm Miên thở dài một hơi thật sâu, ngả người đổ người xuống giường.
Rất nhanh sau đó, Tiền công công đã bưng chén trà mới đổi quay trở lại.
Hệ thống: 【Đây là Tiền công công, tổng quản thái giám bên cạnh nguyên chủ.】
Thẩm Miên quan sát người đang khom lưng cúi đầu đứng bên giường, đưa tay cầm lấy chén trà.
Thẩm Miên: “Họ Tiền à, cái tên cũng khá cát tường. Hắn tên gì?”
09: 【À, hắn không phải họ Tiền đâu ký chủ, hắn họ Ngô. Chẳng qua nguyên thân cảm thấy tên đầy đủ của hắn nghe không thuận tai, nên cứ gọi hắn là Tiền Dụng (dùng tiền), thế là mọi người cũng theo gọi luôn là Tiền công công.】
Thẩm Miên: ?
Họ Ngô... Ngô, Ngô Tiền Dụng!?
Khốn thật, đột nhiên thấy không cát tường nữa rồi.
Tiền công công khoảng ngoài 30, từ khi nguyên thân mới 4, 5 tuổi đã hầu hạ bên cạnh. Sau khi nguyên thân đăng cơ làm Tân Đế, hắn cũng thuận lý thành chương trở thành tổng quản thái giám.
Nước trà mà Tiền công công bưng đến có độ ấm vừa phải, rõ là dày dạn kinh nghiệm. Thẩm Miên vừa chậm rãi uống trà, vừa nhìn màn hình hệ thống nửa trong suốt đang hiện trước mắt.
Trên đó là tiểu sử cuộc đời của Tiền công công
Vị thái giám tổng quản ấy gần như đã dành trọn cả đời quanh quẩn trong cung, tận tụy hầu hạ Hoàng Đế. Khi Kinh Thành thất thủ, hắn vẫn không rời nửa bước, luôn ở bên cạnh nguyên thân. Cuối cùng, lại bị công chính một kiếm xuyên tim, thi thể bị chém nát, vứt vào bãi tha ma làm mồi cho chó hoang.
Thẩm Miên chăm chăm nhìn hai dòng chữ kia, uống cạn ngụm nước cuối cùng, rồi lại co người rúc vào trong chăn.
Tiền công công nói: “Bệ hạ cứ an tâm nghỉ ngơi, thuốc sắc xong, nô tài sẽ đến gọi người.”
Đầu Thẩm Miên đau nhói từng cơn, y lười biếng ừ một tiếng, rồi nhắm mắt lại.
Tiền công công nhìn thiếu niên nằm trên long sàng, sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, khom người lui ra ngoài.
Vừa bước qua cửa điện, một tiểu thái giám có khuôn mặt tròn bầu bĩnh đã vội vã chạy tới: “Tiền công công!”
Tiểu thái giám hấp tấp nói: “Hai tên tiểu súc sinh đã làm Bệ hạ bị thương, ngài xem—”
Mí mắt Tiền công công giật giật, quát khẽ: “Bệ hạ vừa mới nghỉ ngơi, nhỏ giọng một chút!”
Tiểu thái giám theo phản xạ rụt cổ lại, lập tức im bặt.
Nghĩ đến chuyện Bệ hạ bị thương thế nào, sắc mặt Tiền công công liền sa sầm, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: “Trước tiên nhốt lại, không chết là được. Đợi Bệ hạ tỉnh lại rồi xử trí.”
Tiểu thái giám vội vàng cúi đầu đáp vâng.
【Ký chủ?】
Trong nội điện tẩm cung, 09 thấy Thẩm Miên đã gần như thiếp đi, trong lòng hoảng hốt không yên: 【Ờm... ngài quyết định ở lại rồi sao?】
Không thì... ít nhất cũng để lại một bản di chiếu đi... hu hu, nhỡ tiểu thế giới này sụp đổ, nó nhất định sẽ bị trừng phạt nặng.
Thẩm Miên nhắm mắt, không trả lời.
09 đợi hồi lâu, rốt cuộc nhịn không nổi, bật ra một tiếng... nức nở thật to.
Mắt Thẩm Miên lập tức mở bừng.
Chết tiệt, hệ thống này chui vào đầu người khác làm cái gì chứ!
“...Hệ thống.”
Hệ thống vẫn còn đang sụt sịt, bỗng nghe thấy Thẩm Miên gọi nó, lập tức “Hả?” một tiếng, bất an hỏi: 【K-Ký chủ... có chuyện gì sao?】
Thẩm Miên: “Ngươi có thể ra khỏi đầu ta được không?”
Cái hệ thống này vừa rồi chẳng phải đã nôn thẳng vào đầu y sao? Giờ thì y cảm thấy cả đầu óc đều dơ bẩn, khó chịu vô cùng.
09 sững lại một chút, sau mới phản ứng được rằng mình bị chê.
【Đư-được thôi.】
Không ngờ hệ thống lại đồng ý dễ dàng đến thế, Thẩm Miên nhất thời cũng có chút sững sờ.
Ngay sau đó, trước mắt y liền xuất hiện một cục than đen sì.
Hoàn toàn khác với tưởng tượng về một vật thể mang hơi hướng khoa học viễn tưởng với lớp vỏ kim loại sáng loáng, cục than này lại là một quả cầu phủ đầy lông tơ mềm mại. Trên bề mặt nó là đôi mắt điện tử hình vuông, phát ra ánh sáng xanh lục dịu nhẹ. Thấy Thẩm Miên nhìn chằm chằm, đôi mắt vuông ấy còn ngượng ngùng chớp chớp, như đang xấu hổ vậy.
Thẩm Miên không nhịn được, đưa tay ra chọc chọc quả cầu lông trước mặt.
Cục than đen “chíp” một tiếng, bị chọc đến lăn lông lốc hai vòng trên chăn. Tới khi nó lảo đảo ngóc đầu dậy, hai con mắt điện tử đã biến thành hình xoắn ốc như muỗi hương.
Thẩm Miên nhìn đầu ngón tay mình, bỗng rơi vào trầm mặc.
Khoan đã, không đúng... sao cục than này lại ướt nhẹp thế?
Ngón tay Thẩm Miên khẽ run rẩy.
Cái thứ này... vừa rồi thực sự đã nôn vào đầu y rồi à!?
Hệ thống cẩn thận quan sát sắc mặt của Thẩm Miên, đối diện ánh mắt lẫm liệt đầy sát khí của y, cục than run bắn cả lên, nhỏ giọng nói: 【Là thiết kế mô phỏng thôi, ký chủ! Ta không thật sự chà nước mũi vào đầu ngài đâu.】
Thẩm Miên khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay khoảnh khắc sau, cục than đen vừa được hong khô đã lén lút lăn tới, cọ cọ vào tay y:【Ấy, vậy... ký chủ có thể ở lại đây một thời gian được không?】
【Nếu tiểu thế giới này sụp đổ, ta sẽ bị trừng phạt đó...】
Cục than đen vừa lí nhí than vãn, nào là nếu bây giờ lập tức đưa Thẩm Miên về, thì năng lượng của nó sẽ cạn kiệt, mà Tiểu Hoàng Đế nếu cứ vậy mà chết thì chắc chắn nó cũng tiêu đời. Nào là thật ra chỉ cần sống tiếp thôi, rất đơn giản...
Thẩm Miên bị nó lải nhải đến mức đầu ong ong, cuối cùng nhịn hết nổi, đưa tay túm chặt lấy quả cầu lông trước mặt.
Hệ thống bị bóp mạnh, “chíp” một tiếng, con mắt điện tử lập tức biến thành hình trứng lòng đào.
Thẩm Miên cứng giọng, lạnh như băng: “Yên lặng chút, không thì ta chết cho ngươi xem.”
09 run rẩy một cái, triệt để im bặt.
Cuối cùng Thẩm Miên cũng được yên tĩnh. Trong điện, lư hương bạc chạm rồng dát vàng chầm chậm tỏa ra hương trầm nhàn nhạt. Tuy ngoài trời vẫn còn nóng, nhưng trong điện đã đặt băng, Tiền công công kinh nghiệm dày dặn, đã điều chỉnh nhiệt độ vừa phải.
Thẩm Miên nằm trên long sàng, mơ mơ màng màng thiếp đi.
...
Lúc y tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang bị một nhóm người mặc áo giáp vây quanh, đứng trước một phủ đệ khí thế trang nghiêm, uy nghi.
Y ngẩng đầu nhìn tấm hoành phi trên cao: “Phủ Vệ Quốc Công?”
Chuyện gì đây? Rõ ràng ban nãy còn đang trong cung, giờ lại xuyên đến chỗ nào rồi?
Thẩm Miên thử gọi mấy tiếng: “Hệ thống?”
Nhưng hệ thống vốn nói không ngừng chẳng khác gì cái loa phóng thanh, giờ lại như bị treo máy, hoàn toàn không có phản ứng.
Thẩm Miên: ...
Nghĩ theo hướng tích cực thì, biết đâu chết thật rồi?
Đậu nành mỉm cười.JPG
Không có hệ thống, lại không rõ tình hình hiện tại là gì, Thẩm Miên nghĩ một hồi, quyết định cứ tạm thời im lặng quan sát biến động.
Y cúi đầu nhìn bộ triều phục trên người, xét qua kiểu dáng, y hẳn vẫn là Hoàng Đế.
Phủ Vệ Quốc Công trước mắt mở rộng cửa, Thẩm Miên quan sát kỹ mới phát hiện, cánh cửa tưởng chừng uy nghiêm khí thế này, lớp sơn đỏ trên bề mặt đã nhạt đi không ít, vòng cửa cũng lấm tấm gỉ sét.
Đúng lúc y còn đang ngẩn người nhìn cánh cửa lớn kia, thì cách đó không xa bỗng vang lên tiếng xôn xao hỗn loạn.
Thẩm Miên ngẩng đầu, thấy hai thị vệ mặc giáp trụ, kề đao bên cổ một thanh niên, áp giải người ra ngoài.
Người kia mặc y phục đen tuyền, đến khi tới gần, Thẩm Miên nhìn rõ dung mạo đối phương, bất giác ngẩn người.
——Người này có vóc dáng cao ráo, dung mạo tuấn tú lại mang theo vài phần tà khí, thế nhưng, nhờ thần sắc nghiêm nghị trên gương mặt mà vẻ tà mị ấy bị đè nén xuống, trở nên kín kẽ mà lạnh lùng.
Thanh niên vừa bước ra khỏi đại môn liền hơi ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh nhìn của Thẩm Miên, rồi rất nhanh cúi mắt xuống.
Ngay khoảnh khắc sau, Thẩm Miên bỗng nghe thấy chính giọng của mình vang lên.
“Vệ Quốc Công thông địch phản quốc, đã khai hết rồi. Đây là khẩu cung, Thế tử xem thử đi.”
Giọng điệu của vị Thiên tử trẻ tuổi đầy vẻ khinh miệt trào phúng, y khẽ nhấc tay, tiện tay ném xấp giấy trong tay xuống trước chân thanh niên.
Toàn thân thanh niên khẽ cứng lại, hắn lập tức chầm chậm cúi người, nhặt từng tờ khẩu cung vấy máu lên từ mặt đất.
Thẩm Miên cảm thấy tình hình có điều không ổn.
Y giống như bị nhốt trong thân thể này, vẫn nghe được, nhìn được, cảnh tượng trước mắt rõ ràng rành rọt, nhưng lại không sao điều khiển nổi hành động của bản thân.
Đúng lúc thanh niên cúi đầu xem kỹ từng tờ giấy, Thẩm Miên lại nghe thấy bản thân mở miệng lần nữa: “Sau khi Vệ Quốc Công cung khai, đã tự vẫn trong ngục vì sợ tội. Thông địch phản quốc... tội này, là tội tru di tam tộc. Có điều—”
Y cố ý kéo dài giọng: “Nếu ngươi nói cho trẫm biết đệ đệ ngươi trốn ở đâu, trẫm chưa biết chừng có thể khai ân, tha cho Thế tử một mạng.”
Thẩm Miên nghiến răng ken két.
Giờ y thật sự thấy mình chẳng khác nào phản diện trong truyện, làm sao đây, thật muốn cho bản thân một đấm!
Còn nữa, cung khai gì chứ? Còn không phải là tra tấn bức cung sao? Vừa rồi y trông thấy mấy tờ giấy đó, gần như đã bị máu thấm ướt hết cả rồi.
Rất lâu sau, nam tử đang nửa quỳ trên mặt đất mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hai thị vệ hai bên lập tức đề cao cảnh giác. Thẩm Miên trơ mắt nhìn thấy một người trong số đó đã giơ đao, lưỡi đao sắc lạnh lướt qua cổ thanh niên, để lại một vệt máu mảnh như sợi chỉ.
“Bệ hạ.”
Thanh niên kia dường như hoàn toàn không cảm thấy đau, trong mắt ánh lên vẻ đau xót bị đè nén, hắn quỳ rạp xuống, dập đầu nói: “Gia phụ cả đời chinh chiến vì nước, tuyệt đối không thể phản bội Bệ hạ!”
Thẩm Miên còn chưa kịp mở miệng, người đang quỳ trước mặt y đã lên tiếng lần nữa: “Trong chuyện này ắt có kẻ gian ly gián, xin Bệ hạ minh giám!”
Lục Chương thừa biết Hoàng Đế là kẻ vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván, mọi việc đều tính toán kỹ càng, chỉ không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy.
Hắn liếc nhìn đám thị vệ vây chặt phủ Vệ Quốc Công đến mức không còn khe hở, lại liếc sang vẻ mặt đắc ý của Hoàng Đế, trong lòng không khỏi bật cười giễu, Lục gia hắn một lòng trung quân, không biết đến cuối cùng, phụ thân có từng hối hận hay không.
“Đã không chịu khai, vậy mang về thẩm tra kỹ càng.”
Thấy thanh niên mãi không chịu nói ra tung tích của đệ đệ mình, “Thẩm Miên” liền mất kiên nhẫn, lạnh lùng quát: “Người trong phủ cũng đều bắt lại cho trẫm, một kẻ còn sống cũng không được để lọt. Phàm là kẻ dám kháng cự — giết không tha! Nghe rõ chưa?”
“Rõ!”
Đám thị vệ phía sau đồng loạt lên tiếng. Thẩm Miên lại chỉ muốn quỳ xuống cầu xin bản thân ngậm miệng lại.
Chết tiệt cái miệng này, mau im đi!
Rất nhanh, từ trong phủ Vệ Quốc Công đã vang lên tiếng náo loạn hỗn tạp.
Từng đợt tiếng khóc nức nở truyền đến từ xa. Nam tử đang quỳ trước mặt Thẩm Miên khẽ nhắm mắt lại, lặng lẽ thở dài một hơi.
“Bệ hạ.”
Hắn dập đầu thật mạnh, giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là giữa từng lời nói ẩn chứa vẻ nghẹn ngào đau đớn: “Thần thật sự bị oan. Nếu Bệ hạ không tin, thần nguyện lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình!”
Vừa dứt lời, khi tất cả còn chưa kịp phản ứng, thanh niên đã lao người thật mạnh, đâm thẳng vào thanh đao của thị vệ bên cạnh.
Máu tươi trong khoảnh khắc phun trào, nhuộm đỏ mặt đất trước phủ Vệ Quốc Công thành một mảng chói mắt.