Nông thôn lạc hậu là chuyện thật, mà khi đứng trước nông thôn, người thành phố thường mang theo thứ cảm giác ưu việt khá tự nhiên. Họ khinh thường cảnh sắc nơi đây, cây cỏ nơi đây, khinh thường sự nghèo nàn và lạc hậu của chốn này. Dù mấy năm gần đây trong thôn có không ít người ra ngoài làm thuê, nhưng vì giọng nói còn mang nặng âm quê và do vẻ ngoài có phần quê mùa nên họ vẫn bị người thành phố âm thầm bài xích, từ tận đáy lòng luôn luôn coi thường, chẳng ai là thật sự muốn tiếp nhận họ.
Chẳng qua ở ngoài mặt, ai nấy cũng đều tỏ ra hòa hợp với nhau.
Không ngờ vị thiếu niên mới từ thành phố về kia lại trắng trợn phơi bày sự chán ghét của mình, trực tiếp xé toạc cái gọi là hòa khí.
Dân quê ở đây đâu phải chưa từng xem video, mấy cậu ấm cô chiêu từ thành phố đến kia đều là những người có miệng lưỡi độc địa, trở mặt liền coi như không quen biết, đạp bát nước, quát đạo diễn, gây chuyện om sòm, bọn họ sớm đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi. Chỉ là không ngờ lần này người bị đối xử như thế lại là mình, những lời kia nói ra vẫn như dao găm đâm vào người khiến ai cũng khó chịu.
Các bậc trưởng bối còn có thể bao dung được, dù sao đối phương cũng chỉ nói sự thật, hơn nữa đám nhỏ mới đến thường hay bướng bỉnh, tổ tiết mục cũng đã dặn dò trước.
Tuy nhiên, La Thúy Hoa lại chẳng có được sự kiên nhẫn của người lớn. Trong lòng cô bé bốc hỏa ừng ực, siết chặt nắm tay phản bác:
“Gì mà cơm heo? Chỉ là cơm trắng với rau xào và khoai nướng thôi, mấy món này chẳng phải từ nhỏ đến lớn mấy người cũng từng ăn rồi à?”
Đối mặt với câu hỏi ấy, Nguyên Phượng chẳng mảy may lay động, hờ hững “ờ” một tiếng, rồi lạnh nhạt nói: “Tôi hỏi cô sao?” Giọng điệu chẳng khác gì đang trách cô không biết điều, nói xong liền dời mắt đi chỗ khác, hoàn toàn là cái dáng vẻ chẳng thèm để cô vào mắt.
“Cậu!” Cô bé dựng thẳng mày, suýt chút nữa đã giơ tay chỉ thẳng vào mặt cậu, tính mở miệng dạy dỗ vị đại thiếu gia này vài câu cho sạch miệng lại. Dù gì ba tháng tới đối phương cũng phải ăn ở nhờ tại nhà họ La, nói trắng ra là nhà họ La ăn gì thì ba cậu ấm kia cũng phải ăn cái đó! Nhưng những lời cay độc còn chưa kịp tuôn thì đã bị cô em gái La Thúy Miêu vừa bưng mâm cơm đi ra cắt ngang.
La Thúy Miêu vừa mới từ bếp làm nóng lại cơm, mải mê dọn dẹp bát đũa, không nghe được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng biết chị mình lại vừa có xung đột với vị đại thiếu gia kia.
Vì đã chuẩn bị sẵn đồ ăn từ trước, chỉ cần hâm lại là dùng được, La Thúy Miêu còn lo hai anh chê bát đũa không sạch nên cố ý dùng nước ấm rửa đi rửa lại năm sáu lần, tay cô cũng chùi rửa cẩn thận nhiều lần rồi mới mang cơm ra.
Từng món từng món được bày lên bàn nhỏ, đúng như lời La Thúy Hoa nói: Chỉ là rau xào, cơm trắng và khoai lang nướng.
Bày xong, La Thúy Hoa có hơi ngại ngùng, hai tay lau lên tạp dề, đoạn nói với Ân Minh Lộc:
“Anh bé, mấy người ăn đi, không đủ thì trong bếp còn.”
Ân Minh Lộc gật đầu, cả ngày nay cậu cũng chưa được ăn gì, đúng là đói thật. Con nít thì dạ dày nhỏ, không thể để đói bụng được. Cậu vừa mới gật đầu xong, cái bụng liền phối hợp kêu lên “ọt ọt” mấy tiếng.
Cậu lập tức bưng chén cơm nhỏ trước mặt lên.
Nguyên Phượng lại một lần nữa cảm thấy mất mặt, không nhịn được mà mỉa mai:
“Chẳng phải chỉ là một bát cơm thôi sao, bình thường mày không ăn no hả? Cái gọi là khí phách mạnh mẽ, không ngại gặp khó khăn đâu rồi? Đạo lý quân tử không ăn đồ bố thí, mày không hiểu sao?”
Dù gì cũng đều là con nhà thành phố, tụi họ thuộc về cùng một phe, cái người tên Hạ Minh kia còn chưa đến thì chưa tính, nhưng ở trước mặt người ngoài, giờ đây họ chính là một thể.
Ân Minh Lộc vừa mới đến mà đã bưng bát ăn cơm dân quê, nhận lấy thức ăn của người khác như thể chẳng còn chút tự trọng nào, chẳng khác gì đang vả vào mặt cậu, khiến cậu nhìn thế nào cũng cảm thấy thằng nhóc này đang chơi trò “khẩu thị tâm phi”.
Nghĩ thế, Nguyên Phượng giận quá hóa liều, vươn cánh tay dài hòng hất tung bàn ăn lên, nhưng không ngờ Ân Minh Lộc, cái tên nhóc ngốc kia, lại lanh tay lẹ mắt, ngay khoảnh khắc xung đột xảy ra liền phản ứng kịp: Một tay bưng bát cơm, một tay thì nhanh chóng cầm lấy củ khoai mini.
Giữa tiếng loảng xoảng của bát đĩa rơi xuống đất, chỉ có mình cậu vẫn còn giữ nguyên được đồ ăn trong tay, phản xạ nhanh đến mức khiến mọi người phải kinh ngạc, rồi không hiểu sao tất cả lại muốn bật cười.
Thật ra Ân Minh Lộc đã sớm có sự chuẩn bị. Vì trong cốt truyện ban đầu, vị đại thiếu gia kia khi bị buộc phải ăn cơm nhà họ La cũng y chang như vậy, nổi nóng lật bàn, làm cả nhà họ La hoảng hốt. Mà nguyên chủ thì bị khinh bỉ chẳng khác nào cô vợ nhỏ đáng thương, phải cùng cậu ta chịu đói mấy ngày.
Tuổi trẻ ngông cuồng thì thôi đi, nhưng Nguyên Phượng đói thì tự mình đi mà đói, mắc gì phải kéo người khác theo? Dù sao cậu cũng chẳng định bán hình tượng “cứng cỏi tranh giành rồi cuối cùng vẫn ăn ngon”, ừm, cậu chính là kiểu không có khí phách đó đấy.
Cảnh tiếp theo, khán giả có thể thấy được đối mặt với sự mắng chửi vô lý, thiếu niên nhỏ chỉ hơi cong môi, hơi uất ức phản bác lại:
“Nhưng tôi là con nít, không phải quân tử.”
Nguyên Phượng ban đầu còn sững sờ, sau đó càng tức tối hơn, tức đến mức suýt phun máu:
“Mày đang giả ngu với tao à?”
Nguyện Phượng còn tưởng rằng kịch cũ lặp lại, nhưng thiếu niên nhỏ kia hình như sợ làm hắn giận, sớm đã ôm chén con ngồi bệt một góc, lặng lẽ ăn cơm.
Miệng nhỏ nhai kỹ nuốt chậm, dáng vẻ lễ phép đáng yêu, nhưng lại khiến người khác cảm thấy như cậu đang ăn gan rồng tủy phượng gì đó, nhìn vào mà thấy thương.
Vì ngồi xổm nên ăn không thuận tiện, có lúc còn làm rớt vài hạt cơm lên quần, cậu bé con liền dùng tay nhặt lại, cẩn thận bỏ vào miệng nhai tiếp. Vừa ăn, cậu vừa gật đầu:
“Ừm, ngon thật đó!”
Cả đám người không nhịn được mà mỉm cười, kể cả tổ tiết mục cũng cho rằng đứa nhỏ này là vì sợ Nguyên Phượng làm tổn thương lòng tốt của người nhà họ La nên mới cố ý như vậy. Đây là cách vừa giúp nhà họ La vớt vát chút thể diện, lại còn giúp làm dịu ác cảm của mọi người dành cho vị đại thiếu gia vừa mới hất tung bàn cơm. Dáng vẻ nhà họ La khi đó rõ ràng rất tổn thương.
Thật đúng là một đứa trẻ thiện lương.
Có lẽ chính vì nhận ra điều đó mà đại thiếu gia chỉ hừ lạnh một tiếng. Cậu ta căn bản không cần ai giúp, tên ngốc kia thì cứ thích xen vào chuyện của người khác. Nhưng mắng thì mắng, dạy thì dạy, tên ngốc này vẫn cứ như thể chẳng hiểu gì, khiến cậu vài lần xuống nước rồi cũng cảm thấy không còn gì vui nữa, thôi không kiếm chuyện nữa.
Vì đồ ăn ban đầu đã bị hất tung đi, La Thúy Miêu đành phải nấu lại một bàn đồ ăn khác. Cô bé cẩn thận dựng lại bàn, chỉ là lần này thì kéo ghế của Nguyên Phượng ra xa một chút, sau đó mới bày lại đồ ăn:
“Hai anh ơi, đồ em mới làm lại rồi, hai người nếm thử đi.”
Cô bé nhìn sắc mặt Nguyên Phượng, thấy cậu chỉ hơi cau mày mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Nguyên Phượng không nói gì nữa, Ân Minh Lộc bèn cầm chén giơ cao, gần như đưa sát đến miệng cậu, hào hứng dụ dỗ như thể mẹ đang dỗ con ăn cơm:
“Nếm thử đi Nguyên Phượng, cơm này thơm lắm á!”
Khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của thiếu niên nhỏ dí sát vào, điệu bộ nói chuyện ra vẻ người lớn khiến Nguyên Phượng nhớ tới dáng vẻ mẹ mình hồi nhỏ dỗ cậu ăn cơm, tức thì cả người rùng mình.
Thấy Nguyên Phượng không ăn, thiếu niên chỉ nghiêng đầu, không khuyên nữa, tiếp tục tự ăn.
Cắn một miếng khoai lang đỏ, phụt một cái.
Lại cắn một miếng nữa, lại phụt.
Rồi lại cắn tiếp miếng khoai, vẫn phụt ra thêm một cái nữa.
Trong khoảnh khắc ấy, cả phòng tràn ngập… hương vị quái đản.
Mặt đại thiếu gia đen thui, giận dữ gằn lên:
“Đủ rồi nha!”
Cậu thật sự không có cách nào với cái tên phản đồ này, chẳng còn chút tôn nghiêm nào, hình tượng gì cũng chẳng cần nữa, ăn cơm thừa canh cặn nhà quê còn ra vẻ “ngon quá ngon quá ngon muốn xỉu”, thật đúng là làm mất mặt người thành phố. Ngoài vẻ đáng yêu, thích xen vào chuyện của người khác và có chút thiện lương ra thì đúng là chẳng còn điểm nào tốt cả!
Nhưng điều thần kỳ là, khi nhìn vào đôi mắt to tròn long lanh và má lúm xinh xắn của người thiếu niên, cái cảm giác lạ lẫm và bực bội vì phải đặt chân đến vùng quê này của Nguyên Phượng… cũng tự dưng dịu đi mấy phần.