La Thúy Miêu bị ngó lơ. Dù sao cũng chỉ là một đứa bé mười tuổi, rơi vào tình cảnh như vậy khiến cô bé hơi luống cuống, ánh mắt bối rối đảo quanh bốn phía.
Trái ngược với dáng vẻ nhiệt tình của em gái, chị gái La Thúy Hoa lại tỏ thái độ lạnh nhạt, khóe môi dưới ống kính nhếch lên đầy ngạo mạn, hai hàng lông mày mang theo nét lạnh lùng. Tay cô bé khoanh trước ngực, đôi mắt chăm chăm nhìn hai vị khách, dường như chỉ cần họ buông ra nửa lời chê bai căn nhà nghèo ấm áp này, cô sẽ lập tức sẽ xông lên lý luận, dùng tài ăn nói lanh lợi để bảo vệ cái mái ấm nhỏ bé nhưng kiên cường của mình, tốt nhất là khiến hai cậu thiếu gia tùy hứng phải cứng họng, rồi phần phụ đề hậu kỳ sẽ kịp thời hiện dòng chữ kiểu: 【Thiếu nữ mười bốn tuổi, nhạy cảm mà quật cường. Cô bé từng cúi lưng cấy mạch tuệ trên ruộng ấy, chính là linh hồn không kiêu ngạo không xu nịnh】, tha hồ mà bán hình ảnh và tình cảm.
Tuyến vai này của La Thúy Hoa vốn do tổ đạo diễn định sẵn từ đầu. La Thúy Miêu không hề hay biết, trong lòng chỉ thấy thấp thỏm, sợ thái độ của chị chọc giận hai cậu trai thành phố. Dù sao trong chuyến trao đổi này, anh trai sẽ đến ở nhà của một trong hai người họ. Gia đình họ vô cùng khá giả, nếu may mắn, anh còn có thể được nhận nuôi, như vậy việc học của anh sẽ có người đỡ đần, kéo theo hai chị em cô cũng sẽ được giúp đỡ để thoát khỏi núi lớn, thay đổi số phận.
La Thúy Miêu muốn học xong cấp ba, nếu điều kiện cho phép, cô bé còn muốn lên Đại học ở thành phố lớn, muốn đến thủ đô, muốn nhìn núi sông Quế Lâm trong sách giáo khoa, muốn đi quá nhiều nơi. Mà hai anh trai hôm nay cùng với người thứ ba mà vài ngày nữa sẽ tới, chỉ cần gia đình họ chịu chìa tay một chút, ước mơ của cô bé và ba mẹ đều có thể thành hiện thực.
Cô bé biết hai cậu trai thành phố bị tổ tiết mục ép tới đây, căn bản xem thường nhà cô, nhưng La Thúy Miêu không dám đắc tội, có chuyện nhờ vả thì phải giữ tính khí tốt. Thậm chí không chỉ riêng ba mẹ mà anh trai, chị gái, thậm chí là cả bản thân mình đều phải tốt, chỉ mong cậu trai có phần hung hăng kia đừng để bụng thái độ của chị.
La Thúy Miêu kín đáo kéo gấu áo chị, mong chị dịu lại, khách mà giận thì không hay. Ngay cả người lớn trong phòng cũng nhận ra thái độ của đứa con gái cả không ổn, ánh mắt lộ vẻ dò hỏi.
La Thúy Hoa hất tay em gái, hừ khẽ một tiếng, sau đó tiếp tục khoanh tay đứng ngoài. Cô bé quyết định giữ nguyên thiết lập nhân vật, và thái độ ấy không chỉ dành riêng cho Nguyên Phượng mà còn lạnh nhạt với cả Ân Minh Lộc.
Nguyên Phượng dùng đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn cô thiếu nữ vài giây rồi dời tầm mắt. Đừng nói ngoại hình La Thúy Hoa chỉ thuộc dạng thanh tú, dù cô có đẹp như hoa, nếu như dám tùy tiện trừng mắt với cậu thì đại thiếu gia đây cũng chẳng thèm để ý. Người ta kỳ quái thì cậu càng kỳ quái, vui vẻ gì mà phải khách khí với nơi quạnh hiu này.
Thấy khó lay chuyển được Nguyên Phượng, La Thúy Miêu quýnh quáng, mồ hôi rịn trán. Nhân viên quay phim chỉ lo bấm máy, cố gắng gom hết bầu không khí ngượng ngùng này vào ống kính: Thiếu niên thành thị lạnh nhạt đối chọi với thiếu nữ nông thôn nhiệt tình, tổ hậu kỳ rất khoái.
La Thúy Miêu vội vã khuyên, “Anh ơi, ăn chút đi.” Cô bé biết đời sống thành thị sung túc khiến họ khinh thường món khoai nướng cơm cám của quê, cô hiểu tâm trạng họ bực bội, đây chẳng qua là giận cá chém thớt. Nhưng dù sao cả hai người cũng đã đến rồi, ba tháng ở trong thôn là sự thật không thể đổi, dù có cứng đầu cũng chẳng ích gì, chí ít nên ăn một miếng lót bụng đã.
“Không ăn.”
Đại thiếu gia lạnh lùng buông một chữ.
Vừa dứt lời, bụng cậu thiếu niên nọ bỗng “ọc” lên một tiếng vang dội, không chỉ phá tan bầu không khí tĩnh lặng mà còn thu hút mọi ánh nhìn trong phòng, kể cả ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Phượng lẫn đôi mắt sáng ngời của La Thúy Miêu.
… Bụng cậu kêu rồi. Ân Minh Lộc chớp chớp mắt vô tội.
La Thúy Miêu như vớ được cứu tinh. Nhìn cậu anh tuổi nhỏ hơn một chút, gương mặt ngăm đen của cô bé nở nụ cười mừng rỡ.
“Anh đói rồi, để em hâm cơm cho anh nhé?”
Chưa kịp để đại thiếu gia phản ứng, Ân Minh Lộc đã gật đầu lia lịa.
Mới vào cửa, Nguyên Phượng toan ra oai phủ đầu, ai ngờ đồng đội lại lập tức cúi đầu. Bị mất mặt, cậu ta chỉ cong môi cười khẩy, lần đầu tiên nghiêm túc ngắm người đồng hương: Dưới ánh đèn, gương mặt Ân Minh Lộc trắng trẻo, tay chân mảnh khảnh, dáng người thấp hơn cậu hẳn một cái đầu, chắc nhỏ hơn ba bốn tuổi. Từ khuôn mặt, tới dáng người lẫn đôi mắt long lanh của Ân Minh Lộc đều toát lên vẻ non nớt không nói nên lời.
Trên đường đến đây, Nguyên Phượng từng có tìm hiểu qua, biết tổng cộng có ba người thành phố tham gia chương trình: Hai người mười lăm, một người mười hai, đồng trang lứa với cậu là Hạ Minh, thiên tài IQ cao từng đoạt nhiều giải quốc tế, cũng là con nhà danh gia vọng tộc. Chỉ vì họ hàng đấu đá nhau nên Hạ Minh mới bị gắn mác là kẻ nghiện mạng, trở thành đứa nghịch ngợm bị quẳng về chốn thôn quê hẻo lánh này.
Chỉ nhìn ảnh đã có thể thấy Hạ Minh mang gương mặt lạnh lùng quý tộc chán đời có vẻ còn tùy hứng hơn cả cậu. Nguyên Phượng theo bản năng đã không thích kiểu người này, cậu luôn lấy thân phận thiên chi kiêu tử xuất sắc của mình làm thước đo, sao có thể chấp nhận sẽ có kẻ kiêu ngạo hơn mình.
Còn đứa nhỏ tuổi kia cậu cũng chẳng ưa, vì cậu biết cậu ta là con nhà họ Ân, mà con cháu nhà đó thì ai chẳng biết là kẻ kém trí từ nhỏ, trong giới thượng lưu chuyện này vốn dĩ không phải là bí mật. Ngoại hình dù có đẹp tới cỡ nào thì cũng chỉ là đứa ngốc được cưng như châu như ngọc, không hiểu sao lại bị ném tới đây.
Chưa cần mở miệng, ánh nhìn đánh giá của Nguyên Phượng trên người Ân Minh Lộc đã quét tới quét lui. Cùng là khách mới, cậu “ngốc” này lại chẳng có tí phản ứng cực đoan nào, chẳng qua chỉ là hơi ỉu xìu, ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế gỗ được nhà họ La chuẩn bị sẵn, giống y như học sinh tiểu học ngoan hiền. Ngoại trừ thỉnh thoảng ngẩn ngơ nhìn phòng bếp ra, chẳng có vẻ gì là kẻ có vấn đề trí lực.
Nhưng mới tới đây cũng buồn, Nguyên Phượng đành mở miệng:
“Này, đồ ngốc, cậu bị đưa tới đây kiểu gì?”
“Đồ ngốc” ngẩng đầu liếc cậu, không đáp, ngay lập tức lại cúi xuống.
Không được trả lời, đại thiếu gia cũng không bận tâm, lười biếng nói tiếp:
“Cậu ăn cơm nhà họ làm gì, cậu không biết nhà quê toàn ăn cám lợn à, chắc nuốt trôi nổi không?”
Thiếu niên đang đứng giữa phòng sở hữu đôi môi mỏng đẹp đẽ, nhưng từ đôi môi đó lại bật ra câu nói cay nghiệt cùng ánh mắt giễu cợt như có như không, khiến mọi người đều thấy khó chịu.