“Tiếp nhận ủy thác: Một kẻ ngốc và phiên bản Long Ngạo Thiên trung niên, đang tải xuống cốt truyện!”
……
Ân Minh Lộc từ từ mở mắt khi âm thanh nhắc nhở vang lên trong đầu. Cậu phát hiện bản thân đang ở trên một chiếc minibus màu xám xịt, trong tay là một chai nước khoáng. Phía trước cậu là hai người đàn ông đeo kính, một người đang tập trung lái xe, người còn lại thì vác máy quay, mà lúc này ống kính lại đang nhắm thẳng vào cậu, khoảng cách gần đến mức suýt chút nữa là chạm vào mặt.
Bên ngoài cửa sổ, phong cảnh núi rừng ào ào lướt qua. Bên trong xe dán đầy logo của tổ tiết mục và nhà tài trợ, kết hợp với sự hiện diện rõ ràng của camera khiến Ân Minh Lộc lập tức ý thức được: Nguyên chủ có lẽ đang tham gia một chương trình truyền hình thực tế nào đó.
Chỉ là cậu không rõ nguyên chủ đây là tự nguyện tham gia hay là bị ép buộc. Vì chưa tiếp nhận xong cốt truyện, Ân Minh Lộc chỉ đành cúi đầu, chọn cách án binh bất động.
Hai người bên cạnh cậu có thái độ khác hẳn những người còn lại. Một người là thiếu phụ xinh đẹp mặc sườn xám màu xanh lơ, tóc búi cao để lộ chiếc cổ trắng ngần như sương tuyết, lông mày thanh tú, đuôi mắt rơm rớm lệ. Nét mong manh yếu đuối của cô giống như đóa bách hợp trong gió, khiến người ta khó đoán ra được tuổi thật.
Chỉ có thể biết rằng, cô rất đẹp, là kiểu đẹp dịu dàng đến mức thời gian cũng chẳng nỡ chạm vào.
Cô nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến, bàn tay nắm lấy cậu không nỡ buông. Thấy cậu ngơ ngác không phản ứng, nước mắt cô rơi như mưa, từng giọt nhỏ xuống váy, để lại dấu loang mờ.
Nhìn thấy những giọt nước mắt ấy, cảm xúc còn sót lại trong thân thể nguyên chủ cũng bị khơi dậy, khiến Ân Minh Lộc bất giác cảm thấy nhói lòng.
Người đàn ông trung niên cao lớn ngồi bên cạnh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, thỉnh thoảng dịu dàng an ủi vài câu. Không khí mập mờ giữa họ khiến Ân Minh Lộc chẳng hiểu sao lại cảm thấy không gian trong chiếc minibus này trở nên ngột ngạt và chật chội đến khó thở.
Cậu giống như một kẻ thừa thãi.
Ân Minh Lộc lặng lẽ co mình lại, cả người áp sát về phía cửa sổ. Cơ thể nguyên chủ chẳng hề có thiện cảm với người đàn ông kia, thậm chí còn mang theo chút sợ hãi mơ hồ.
Có lẽ cảm thấy hành vi của mình hơi lộ liễu, người đàn ông rút tay về, ho nhẹ vài tiếng rồi quay sang nói với nhân viên trong xe:
“Hai tháng này, nhờ mọi người chăm sóc con trai tôi.”
Sau đó, ông ta quay đầu lại, dịu dàng nói với Ân Minh Lộc:
“Minh Lộc, mấy tháng tới trong núi con phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng nổi cáu nữa. Mẹ con thương con, không nỡ để con đi xa, nhưng chú làm vậy là vì muốn tốt cho con. Con cũng nên học cách trưởng thành, sau khi rời xa mẹ phải biết việc gì nên làm, việc gì không nên làm.”
Nói một tràng dài dằng dặc nhưng vẫn chỉ thấy đứa trẻ trước mặt cúi đầu im lặng, người đàn ông cũng không lấy làm lạ, chỉ mỉm cười đầy phong thái. Như một trưởng bối giàu lòng từ ái, ông ta vỗ nhẹ lên vai cậu bằng bàn tay to rộng.
Cái vỗ ấy tưởng chừng đầy ấm áp, nhưng thực chất lại khiến người ta không thoải mái. Ân Minh Lộc cảm nhận rõ ràng bàn tay kia không chỉ đơn thuần là an ủi, mà còn âm thầm vuốt ve cậu vài cái, như muốn cảm nhận bờ vai gầy yếu của thiếu niên qua lớp vải mềm mại. Đầu ngón tay mang theo vết chai thô ráp thậm chí còn lượn lờ quanh xương quai xanh của cậu vài lần.
Ân Minh Lộc khẽ cau mày, âm thầm né tránh sự tiếp xúc này. Bề ngoài cậu trông như không có gì, nhưng trong lòng đã dậy sóng dữ dội.
Cậu cúi đầu nhìn tay mình. Dù là khớp xương hay lòng bàn tay đều nhỏ hơn tay người đàn ông kia rất nhiều, là đôi tay được nuông chiều từ nhỏ, mịn màng, trắng trẻo, móng tay hồng hào, sáng bóng.
Đây là đôi tay của một đứa trẻ, còn mang theo nét non nớt rõ rệt.
Nếu Ân Minh Lộc không đoán sai, từ lời nói của hệ thống có thể suy ra chủ nhân của đôi tay này chỉ mới mười hai tuổi, vóc người vẫn chưa phát triển hoàn toàn. Hành vi vừa rồi của người đàn ông kia rõ ràng đã vượt quá giới hạn, thậm chí có thể cấu thành tội phạm, huống hồ hắn còn có quan hệ thân mật với mẹ của nguyên chủ này.
Từ lúc đó trở đi, Ân Minh Lộc liền trở nên thận trọng hơn, suốt chặng đường về sau đều không để đối phương có cơ hội tiếp cận mình thêm một lần nào nữa. Cậu hoàn hảo đóng vai một đứa trẻ câm lặng chẳng hé một lời.
Trong thời gian đó, Ân Minh Lộc tranh thủ tiếp nhận cốt truyện, rất nhanh đã hiểu rõ tình cảnh hiện tại của bản thân. Dù mẹ nguyên chủ có lên tiếng dỗ dành, cái miệng nhỏ kia vẫn kín như bưng, yết hầu chỉ run một cái rồi câm bặt.
May mà nguyên chủ vốn dĩ đã như vậy, tính cách lặng lẽ ít nói, có khi cả nửa ngày cũng không mở miệng nói một câu, vậy nên cũng chẳng ai phát hiện ra điều gì khác thường.
Chuyến hành trình dài cuối cùng cũng kết thúc khi xe đến một con đường núi gồ ghề.
Người trong tổ đạo diễn giúp đưa hành lý xuống, nhưng phần trái cây và đồ ăn vặt mà người nhà chuẩn bị lại không được phép đem theo. Nhân viên tổ tiết mục nghiêm túc tuyên bố đây là quy định, không thể vì bất kỳ ai mà phá lệ.
Người phụ nữ ngơ ngác thu tay về. Bản tính của cô vốn nhẫn nhịn chịu đựng, đứng trước quy tắc nghiêm khắc của chương trình càng tuyệt đối không dám đòi hỏi quyền lợi gì cho con.
Người đàn ông kia xách hành lý đặt xuống chân thiếu niên, trước mặt mọi người lại vỗ vai cậu lần nữa, dịu dàng nói:
“Lộc Nhi, đừng sợ khổ, phải sống thật tốt trong núi hai tháng, học cách trưởng thành. Mẹ và chú sẽ dõi theo con qua màn hình tivi.”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay xoa đầu Ân Minh Lộc, đoạn thở dài nhẹ một tiếng, trong giọng nói tràn đầy vẻ luyến tiếc và ân cần. Trước ống kính ghi hình, hắn bày ra đúng bộ dáng của một người cha nuôi tận tâm đầy khổ nhọc.
Dù Ân Minh Lộc chẳng phản ứng gì, hắn vẫn kiên nhẫn diễn tròn vai.
Cuối cùng, trong làn bụi mờ tung lên, người phụ nữ và người đàn ông ấy đã ngồi chiếc xe sang giá trị hàng triệu nghênh ngang rời đi, chỉ để lại một mình Ân Minh Lộc và nhóm quay phim chương trình.
Chiếc minibus cũng được giữ lại, nhưng là để phục vụ tổ tiết mục.
Người quay phim điều chỉnh lại ống kính, nhân viên hiện trường thì sửa sang thiết bị, còn Ân Minh Lộc chẳng biết nên làm gì, chỉ lặng lẽ đứng yên tại chỗ. Trông cậu như đang ngẩn người, nhưng thực ra là cậu đang sắp xếp lại ký ức trong đầu.
Nguyên chủ trùng tên với cậu, năm nay mới mười hai tuổi, đang học cấp hai tại Thủ đô, nhưng lại là một ngôi trường đặc biệt. Phần lớn học sinh ở đây đều có khiếm khuyết về trí tuệ hoặc thể chất, nhưng lại đến từ những gia đình giàu có. Nhiều thế gia quyền quý trong giới thượng lưu ở Thủ đô, nếu trong nhà có con cháu không được khỏe mạnh thì đều sẽ gửi đến trường này. Có thể nói, những đứa trẻ ở đây là đại diện của tiền tài, quyền lực và địa vị.
Đa số cha mẹ của những đứa trẻ này không phải là không yêu con, mà ngược lại vì chúng sinh ra đã chịu nhiều thiệt thòi nên lại càng được cưng chiều, yêu thương hơn nữa.
Nguyên chủ cũng là một đứa trẻ khiến người ta xót xa như thế. Thông qua nhiều xét nghiệm của các chuyên gia đã cho thấy cậu có trí tuệ thấp hơn người bình thường, biểu hiện chính là nói năng chậm hơn bạn cùng lứa. Bài toán trong sách người khác học một lần là hiểu, cậu thì vừa nhìn đã khóc đến mờ mắt, dùng cả bàn tay cũng đếm không xong. Đến lúc đó, người nhà mới nhận ra đứa nhỏ này có khả năng là có vấn đề về trí tuệ, nói cách khác, đây là một đứa trẻ chậm phát triển.
Nhưng nguyên chủ rất may mắn. Cậu sinh ra trong một gia đình giàu có, được cha mẹ yêu thương hết mực. Họ coi cậu như sinh mệnh, nâng niu cậu như tròng mắt, dốc hết tất cả cho cậu.
Cho đến mùa đông năm năm trước, mọi thứ bắt đầu thay đổi.