Trước bữa cơm tối, đoàn người cuối cùng cũng tăng tốc tới được trong thôn, tổ tiết mục lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Một tổ khác cũng có nhân vật chính giống Ân Minh Lộc, cũng xuất phát đi hôm nay, chỉ khác là họ đi theo tuyến đường núi bên kia, con đường ấy cũng gồ ghề khó đi y hệt.
Tất cả đều là kế hoạch được tổ tiết mục sắp xếp từ đầu dành cho hai vị thiếu gia. Cụ thể, mỗi người đều phải mất một ngày để leo núi, mấy cây số đường núi ấy nếu như trong thời gian một ngày thì quả thực khá là dư dả, nhưng dù thời gian đã được phân bổ đủ đầy như vậy thì hai vị thiếu gia vẫn chẳng có ai chịu phối hợp đúng giờ.
Ân Minh Lộc bên này phối hợp rất tốt, chỉ là thể lực không đủ, còn bên kia tuy thể lực dư thừa nhưng thái độ lại hoàn toàn không hợp tác, thà nằm ngủ bờ bụi cũng không chịu phối hợp với chương trình, kết quả cuối cùng… vẫn như nhau.
Sau khi nhân lực hai tổ hội ngộ, chỉ cần một ánh mắt là đã hiểu ý nhau ngay lập tức.
Vì đã thống nhất từ trước về việc quay phim, không khí trong thôn cực kỳ náo nhiệt, thôn dân kéo nhau ra đứng chật kín cả đường. Thấy tổ tiết mục tới, không ít nhà còn bê luôn bát cơm đang ăn dở ra ngoài hóng chuyện.
Đường trong thôn vốn đã khó đi, chó thì không xích được, cứ thế sủa loạn cả lên. Trong ánh hoàng hôn nhuốm vàng là những đôi mắt tò mò tràn ngập ánh sáng của dân làng, bởi vì thành phố vốn dĩ là nơi quá xa xôi nhưng lại khiến người ta không ngừng hướng tới, vậy nên ai nấy đều muốn nhìn một cái xem bọn trẻ thành phố trông ra sao, từ đó khiến người đứng xem đông đến mức náo loạn. Nom Ân Minh Lộc và cậu thiếu niên thành phố kia trông chẳng khác nào hai con tinh tinh trong vườn bách thú, bị vây kín giữa đám đông, náo nhiệt đến mức ầm ĩ không ngớt.
“Nhìn kìa, đúng là trẻ con thành phố có khác, gương mặt tuấn tú thật đấy!”
“Đúng vậy, Vũ Sinh nhà này sắp được gả vào nhà giàu thành phố rồi, nghe nói bên đó chẳng những có tiền có quyền mà còn có cả bối cảnh, La gia phen này chắc chắn sẽ phát tài thôi!” Trong giọng nói của những người xung quanh tràn đầy sự hâm mộ.
Cùng là treo tên ở nhà trưởng thôn, nhưng chỉ có La gia được tổ tiết mục lựa chọn, nghe nói nhà này vừa có con trai vừa có con gái, tuổi tác phù hợp với điều kiện trao đổi, điều đó khiến không ít gia đình chỉ có độc đinh hoặc không có con gái tiếc nuối đến mức thở dài, vò đầu bứt tóc.
Phải vất vả lắm tổ tiết mục mới dẹp được đám đông, mở lối, đuổi bớt dân làng đi, quá trình quay chụp mới có thể trở lại bình thường.
Ngay từ lúc dân làng còn chưa lại gần, vị thiếu niên thành phố còn lại đã tỏ rõ vẻ chán ghét. Cậu ta không thể chịu nổi cảnh người ta vừa ăn vừa nói chuyện, vừa cười vừa phun cơm, thế là chưa đợi tổ tiết mục hành động, cậu ta đã tự ý rảo bước đi nhanh lên phía trước, bỏ lại tất cả mọi người phía sau.
Ân Minh Lộc chậm một nhịp, sau đó cũng nhanh chóng vừa thở dốc vừa kéo rương hành lý đi theo.
Đúng như lời bàn tán của dân làng, gia đình được chọn để trao đổi trong lần “Kế hoạch biến hình” này là La gia, một nhà được xem là khá giả trong thị trấn nhỏ heo hút giữa núi non. Tuy nhiên, trong mắt những người từng trải mà nói thì từ đầu đến chân họ vẫn toát lên vẻ quê mùa nghèo khó không thể che giấu.
Trong thôn, ngoại trừ nhà trưởng thôn thì nhà họ La là nhà được xây cao nhất. Họ có vài mẫu ruộng tốt, có máy kéo thường dùng để ra phố, trong nhà nuôi heo, gà, hoàn toàn có thể tự cung tự cấp, cuộc sống xem như không quá tệ. Vợ chồng nhà họ La đều làm ruộng, tổ tiên ba đời là nông dân.
Cha La khi còn trẻ từng ra ngoài làm ăn, đầu óc linh hoạt hơn mấy người nông dân hiền lành khác. Lúc tổ tiết mục tìm đối tượng tham gia chương trình, ông ta lập tức ý thức được đây là cơ hội thay đổi vận mệnh của cả nhà, liền chủ động đề cử mình, còn thường xuyên mang quà đến nhà trưởng thôn lấy lòng. Cuối cùng, nhà họ La nổi bật vượt lên giữa nhóm ứng cử viên và được chọn.
Nhà ông ta cũng rất phù hợp yêu cầu: Có ba đứa con, lại vừa đúng kiểu mà tổ tiết mục thích, đó chính là “có câu chuyện hậu trường để kể”. Sau khi được xác nhận trúng tuyển, ông ta bắt tay sắp xếp lại mọi thứ trong nhà, còn dặn con cái phải cư xử thật tốt, cố gắng để lại ấn tượng tốt đẹp cho khán giả cả nước.
Khi cậu thiếu gia đầu tiên bước vào đại viện của nhà họ La, người trong sân đều lập tức đứng dậy đón tiếp, sau đó thì bị vẻ ngoài của cậu làm cho ngây người.
Đó là một thiếu niên khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, tóc đen, mặt mũi tuấn tú, làn da trắng nõn, mặc một bộ đồ vừa nhìn qua là biết hàng hiệu. Dáng người thiếu niên cao gầy, đôi mắt dài hơi xếch, vẻ mặt mang theo chút khí lạnh kiêu ngạo, chỉ cần nhìn là biết đây là trẻ con thành phố, khí chất hoàn toàn khác biệt.
Người họ La cả đời chưa từng thấy ai chỉn chu sáng sủa như vậy, động tác trong vô thức đều trở nên rụt rè, câu nệ.
Dù tổ tiết mục đã dặn không cần quá khách sáo, nhưng chẳng ai kiềm được. Ai nấy đều tự động hạ giọng, cẩn thận tiếp đãi.
Cậu thiếu niên đó tên là Nguyên Phượng, là thái tử của nhà họ Nguyên ở thủ đô, gia thế vừa có tiền vừa có thế, ngày thường sống xa hoa, là kiểu ăn chơi trác táng tiêu chuẩn, được người lớn chiều chuộng đến tận trời, từ nhỏ sống thuận buồm xuôi gió. Nhưng rồi vì bị con riêng của cha và mẹ kế ly gián, gán cho mấy tội như yêu sớm, đánh nhau, học kém, nên cậu ta bị đày đến vùng quê.
Theo kịch bản, cho dù tham gia chương trình rồi thì Nguyên Phượng vẫn giữ nguyên tính cách kiêu ngạo, thích gì làm đó, là hình mẫu “trẻ hư” tiêu chuẩn, cũng là khách mời khó cảm hóa nhất mà tổ tiết mục từng gặp. Sau khi trở lại nhà họ Nguyên, thiếu niên ấy còn dùng khí thế sấm đánh gió cuốn đoạt lại quyền lực từ tay cha, khiến cả thủ đô rung chuyển, đủ để chứng minh cậu ta ghi thù lâu đến mức nào.
Theo thiết lập ban đầu, Nguyên Phượng bị mẹ kế tính kế nên mới phải tham gia chương trình. Trong quá trình sống ở nông thôn, cậu tỏ rõ thái độ ghét bỏ, không ngừng quậy phá, vốn dĩ là để cho khán giả cả nước ghét bỏ. Nhưng không ai ngờ vì vẻ ngoài của cậu ta còn đẹp hơn cả minh tinh, gia thế lại cao ngất, hành xử có cá tính, vậy nên đã thu hút được một đám lớn thiếu nữ cuồng si. Tổ tiết mục thấy vậy đành phải tạo thêm không ít tình tiết hot trên mạng, khiến cho mẹ kế muốn làm mất mặt cậu ta cũng đành bất lực.
Còn nhân vật chính trong tổ khác, Hạ Minh, là thiên tài được yêu thương, người được khán giả ủng hộ và rút lui trong vinh quang đúng như mong muốn ban đầu của chương trình.
Thiên tài Hạ Minh được yêu mến, thiếu gia ngỗ nghịch Nguyên Phượng được quan tâm, chỉ có nguyên chủ Ân Minh Lộc là chẳng có được gì cả, ngược lại còn bị gắn cho cái mác “phú nhị đại ngu ngốc”.
Lần này, cậu nhất định phải gỡ cái mác đó xuống.
Ân Minh Lộc kéo vali, bước qua bậc cửa cao vào nhà họ La, cũng nhận được những ánh nhìn đầy kinh ngạc. Trong mắt người trong phòng, hai cậu thiếu gia thành phố này quả thật tuấn tú đến khó tin, thậm chí còn đẹp hơn cả cô gái xinh nhất trong thôn.
Họ ngượng ngùng xoa tay, sợ làm gì thất lễ:
“Các cháu đói bụng không? Ăn cơm chưa? Để cô gọi tụi nhỏ hâm lại cơm cho nhé.”
“Oa nhi, con mau nói chuyện với hai anh đi.” Người lớn trong nhà liếc mắt nhắc nhở hai cô con gái nhỏ, bảo các cô bé cũng chủ động một chút.
Cô con gái út của La gia tên là La Thúy Miêu, năm nay mới mười tuổi, đang học lớp ba ở trường tiểu học trong thôn. Vì nhà cần người phụ giúp nên cô bé bị hoãn học một năm, tám tuổi mới vào lớp một. Nhưng so với những bé gái khác trong thôn thì cô bé đã rất may mắn rồi, không những được đi học mà thành tích cũng khá tốt, có khả năng học tiếp lên cấp hai.
Đối diện với hai anh trai đẹp trai đến từ thành phố, Thúy Miêu rất thẹn thùng. Tay cô bé nắm chặt vạt áo, giọng phổ thông còn mang theo chút khẩu âm vùng quê, nói nhỏ như tiếng muỗi:
“Hai anh ơi, có muốn ăn cơm không ạ? Em lên giường đất hâm cơm cho.”
Trước sự nhiệt tình của nhà họ La, vẻ mặt Nguyên Phượng vẫn lạnh nhạt. Ánh mắt cậu ta đảo qua xem phong cách bài trí trong phòng, từ chiếc đèn treo rách nát, đến bộ bàn ghế bẩn đến không biết đã dùng bao năm rồi, rồi đến những bàn tay thô ráp dơ bẩn định chạm vào cậu ta. Trong mắt cậu ta mà nói, đây đều là rác rưởi. Chưa kể phía sau còn bay tới mùi phân gia cầm nồng nặc, xộc thẳng vào mũi khiến cậu ta suýt nôn ngay tại chỗ.
Sắc mặt Nguyên Phượng đột ngột trở nên trắng bệch, xanh xao. Vừa nghĩ tới việc bản thân phải sống ở cái nơi chim không thèm đậu này ba tháng, cậu ta liền cảm thấy ngay cả lòng hiếu thuận với cha mình cũng không còn nữa.
Với mấy người ở đây, cậu ta chẳng mang chút thái độ tử tế nào.