Ở kỳ phát sóng trước, đứa trẻ nông thôn vừa đến thành thị đã bị choáng váng trước sự xa hoa trụy lạc nơi đây, bảy lần rơi lệ vì cảm thấy quê nhà quá cằn cỗi và lạc hậu. Trong khi đó, đứa trẻ thành thị bị trường học đuổi học lại tiếp tục nhập học ở một trường nông thôn, trên gương mặt lúc nào cũng dương dương vẻ giễu cợt, còn liên tục ngủ trong giờ, tạo nên sự đối lập gay gắt gây chấn động dư luận cả nước.
Điều đó càng khiến tổ tiết mục thêm kiên định với định hướng chương trình: Cắt dựng đối lập là điều không thể thiếu. Dù Ân Minh Lộc là khách mời được ném vào giữa chừng, chưa kịp quay lại bất kỳ phân đoạn sinh hoạt nào ở thành thị thì cũng sẽ sớm bị đưa vào mạch dựng đối lập với trẻ nông thôn.
Dù đang sử dụng thân thể của nguyên chủ nhưng Ân Minh Lộc cũng không thể nào trở thành lực sĩ siêu phàm, một hơi leo lên tận đỉnh núi mà không thở gấp. Không nói tới việc một đứa trẻ mười hai tuổi bình thường đã khó lòng thực hiện được mà việc này còn quá sai lệch với tính cách nguyên bản của nguyên chủ. Cậu chỉ có thể cố gắng hết sức, ít nhất không thể để bản thân bị so sánh đến mức bùn đất lấm lem.
Dù sao thì cậu cũng không thể bò lên được.
Thế nên cậu không khóc không nháo kêu không leo nổi như nguyên chủ, mà chỉ lặng lẽ kéo vali, bước từng bước chậm rãi tiến về phía trước. Sự ngoan ngoãn này khiến người quay phim có chút tiếc nuối.
Nếu như trên xe, hình ảnh một thiếu niên câm lặng như rối gỗ còn có thể được cắt dựng thành “sự phản kháng trong im lặng”, đôi mắt không chút gợn sóng bị quy chụp là “máy lạnh vô cảm với cha mẹ”, thì giờ đây, cảnh cậu nghe lời lặng lẽ đi về phía trước, dù có là tay nghề dựng phim cao đến mấy, cũng không thể đổi trắng thành đen.
Người quay phim đành bất lực xoa bóp bả vai tê mỏi, hy vọng đứa trẻ này sớm bộc lộ vài biểu hiện “ngoài dự đoán”, tốt nhất là như những đứa trẻ trước từng tham gia chương trình: Khóc nháo, phản kháng, gào rú mắng chửi thì càng hay.
Đáng tiếc, cái gì cũng không có.
Đứa nhỏ này dường như chẳng hề nhận ra tổ tiết mục đang âm thầm gài bẫy “ra oai phủ đầu”, thái độ cực kỳ thong thả, kéo một chiếc vali nhỏ như thể đang đi dạo ngoại thành. Suốt đoạn đường, lúc thì cậu dừng lại ngắm hoa ngắm cỏ, lúc thì lại nhìn chằm chằm vào một hòn đá dính đầy bùn đất, đôi mắt đen lay láy bị khung cảnh ven đường hấp dẫn không dứt, thỉnh thoảng còn kinh ngạc thốt lên một câu:
“A, con bướm kìa! Con bướm đẹp quá.”
Người quay phim không nhịn được, cuối cùng cũng cất tiếng hỏi: “Cháu chưa từng thấy bướm à?” Câu hỏi tuy nhẹ nhàng nhưng ngầm mang theo sự nghi hoặc rằng Ân Minh Lộc đang cố tình làm quá.
Ân Minh Lộc vừa lắc nhè nhẹ cọng cỏ đuôi chó trong tay, vừa rướn tay nhỏ bắt lấy con bướm đang bay lượn, hồn nhiên trả lời: “Chưa từng thấy ạ.” Nguyên chủ trước giờ chỉ từng thấy mẫu tiêu bản trong viện bảo tang, đó là những cánh bướm được chế tác tinh xảo nhưng không có sinh khí.
Trên màn hình, một thiếu niên cầm cỏ đuôi chó đung đưa vui vẻ, chỉ qua độ cong của động tác cũng đủ để thấy rõ niềm thích thú trong lòng cậu.
Người quay phim ngẩn ra, hiển nhiên không tin:
“Sao cháu lại chưa từng thấy được chứ? Bình thường không ra khỏi nhà à?”
Dù là trẻ thành thị thì cũng không đến mức chưa từng thấy bướm chứ? Trong lòng anh bắt đầu hoài nghi: Đứa trẻ này là đang chơi trò kháng nghị tinh vi với tổ tiết mục sao? Nếu vậy thật thì khách mời lần này quả là cao tay quá mức rồi, khiến anh cũng không phân định nổi thật giả.
Thiếu niên ngoan ngoãn ngẩng đầu đáp nhẹ:
“Ba mẹ không cho cháu ra khỏi nhà.”
Đây là sự thật. Vì vấn đề đặc biệt trong trí tuệ, nơi nguyên chủ lui tới chỉ xoay quanh nhà và trường học. Ở nhà thì có cha mẹ và người hầu trông nom, đến trường thì có thầy cô chuyên trách bảo vệ. Cậu đã mười hai tuổi mà những nơi từng đặt chân đến chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đừng nói là bướm thật, đến cả cảnh heo lăn trong bùn nguyên chủ cũng chưa từng thấy qua. Sau khi tham gia chương trình, vào lần đầu tiên nhìn thấy, cậu đã sợ đến mức ngã ngồi phịch xuống đất, hình tượng từ đó vỡ tan tành.
Dù đã từng đọc trong sách thì việc nối hình ảnh vào thực tế cũng là chuyện khác. Người ta thường nói “chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy”, nhưng trên thực tế, có mấy ai lớn lên ở thành phố thật sự tận mắt thấy cảnh heo chạy?
“Tại sao vậy?” Người quay phim tiếp tục hỏi. Anh vốn chưa từng tiếp xúc với Ân Minh Lộc, nguyên nhân là bởi hai khách mời thành thị còn lại trước đây đều đã từng quay video phản nghịch, tiêu xài hoang phí…chỉ riêng cậu là tạm thời được đưa vào nên chưa có.
Theo những gì tổ tiết mục cung cấp thì đứa trẻ này có tính nết kiêu căng, không rời được cha mẹ, sau khi mẹ tái hôn thì trở nên nhạy cảm, chọn cách im lặng để phản kháng. Tệ hơn nữa là đã cậu đã hơn mười hai tuổi nhưng vẫn không thể tự lo cho bản thân, chưa từng đi ra ngoài một mình.
Ban đầu, người quay phim còn nghĩ đứa trẻ này “có bệnh”, cần phải đến nông thôn cải tạo, tiếp nhận giáo dục lại từ đầu. Nhưng khi gặp được người thật, anh bắt đầu thấy nghi ngờ. Một đứa nhỏ trông ngoan ngoãn như thế, sao có thể giống như lời đồn?
Chỉ qua vài câu trao đổi đơn giản, anh bắt đầu muốn tìm hiểu rõ hơn về đứa nhỏ này. Người ta thường nói “mọi chuyện đều có nguyên nhân”, một đứa bé chưa từng thấy bướm, sau lưng nhất định có cả bóng dáng một gia đình phức tạp. Cách cha mẹ dạy con chính là gốc rễ, thế nên anh mới cố tình dẫn dắt hỏi han thêm.
Cậu bé cũng rất “hợp tác”, gần như chẳng cần gặng hỏi nhiều đã thẳng thắn trả lời:
“Ba nói bên ngoài có người xấu, họ sẽ bắt cóc cháu, làm cháu bị thương.”
Cũng đúng thôi. Một gia đình có tiền, nuôi một đứa trẻ thiểu năng, lại là con trai độc nhất, đây rõ ràng chẳng khác nào một con dê béo chính hiệu. Dù nguyên chủ không hiểu hết những ẩn ý đằng sau thì Ân Minh Lộc vẫn hy vọng sau này người xem truyền hình có thể nhìn ra vài phần.
Vừa nói xong, không đợi người quay phim kịp phản ứng, Ân Minh Lộc đã nghiêm túc chống cằm hỏi ngược lại:
“Nhưng mà cháu đáng yêu như thế này, sao lại có người muốn bắt cháu chứ?”
Lời nói non nớt mang theo nét ngây thơ trẻ con ấy khiến người quay phim ngẩn người. Anh chỉ đành bật cười, lắc đầu nghĩ thầm: Đứa nhỏ này được bảo bọc quá tốt, giống như một đóa hoa phú quý sống trong lồng kính, không có chút khái niệm về sự hiểm ác ngoài đời.
Dù sao thì anh cũng chỉ là người quay phim. Vấn đề giáo dục phía sau ba nhân vật thành thị sẽ có vô số cư dân mạng và học giả khác tham gia tranh luận đánh giá, còn anh chỉ cần trung thực ghi lại đôi mắt thuần khiết đến mức không nhiễm một tia bụi trần kia lên ống kính là được.
Chặng đường tiếp theo rất dài.
Đứa nhỏ này đi rất chậm, chậm đến mức như ông cụ đi dạo. Mỗi bước chân của cậu đều ngắn và chậm rãi, khiến người khác đứng ngoài cũng cảm thấy sốt ruột thay. Thậm chí cậu còn thường xuyên cởi giày ra, lắc lắc vài hạt cát, để đôi chân trần trắng trẻo đứng trên đá mà đung đưa, miệng còn ngân nga vài câu hát như đang đi picnic.
Vì cậu đi quá chậm nên tổ tiết mục cũng đành phải đi theo phía sau, không ai dám vượt lên trước. Đến một đoạn sườn núi dốc, Ân Minh Lộc kéo vali cố leo lên, nhưng trọng lượng vali khiến cậu mất đà, suýt chút nữa đã ngã ngửa, chỉ còn cách loạng choạng chạy xuống. Cậu ôm lấy trái tim bé bỏng đập thình thịch của mình, mặt đỏ bừng thốt lên một câu:
"Kích thích quá đi!"
Nói rồi lại không cam lòng tiếp tục xông lên, nhưng chỉ vài giây sau, Ân Minh Lộc đã bị độ dốc cao ngất ép lui.
Đoạn đường này vốn là chướng ngại do tổ tiết mục cố tình sắp đặt để thử ba khách mời. Nhưng rõ ràng họ đã đánh giá sai thể lực và tốc độ của cậu bé này.
Năm lần bảy lượt thử rồi thất bại, tổ tiết mục còn thấy thất vọng hơn cả Ân Minh Lộc. Họ cảm nhận được đứa trẻ này thật sự nghiêm túc muốn leo, nhưng cứ leo là bị trượt, trách cũng không trách được, chỉ hận không thể đem chính đôi chân của mình cho cậu mượn.
Mắt thấy trời sắp tối, thực ra tổ tiết mục còn gấp hơn cả cậu. Không thể để khách mời ngủ đầu đường, tổ tiết mục đành cử người cõng Ân Minh Lộc lên đoạn sườn núi hiểm trở ấy.
Người quay phim cũng tắt máy quay, không định ghi lại cảnh tổ tiết mục phá lệ giúp đỡ khách mời. Ở nơi không ai nhìn thấy, khoé miệng Ân Minh Lộc tựa vào lưng nhân viên công tác khẽ cong lên, một nụ cười nhẹ lướt qua. Phá lệ giúp đỡ khách mời chỉ là lần đầu, nhưng nếu đã có lần một, thì lần hai... còn xa sao?