Cha nguyên chủ là người rất tài hoa, tuổi còn trẻ đã tạo dựng được sự nghiệp thành công, đáng tiếc lại yểu mệnh, sau khi qua đời thì để lại nguyên chủ và mẹ sống nương tựa vào nhau. Một gia tộc họ Ân với khối tài sản kếch xù, một đứa trẻ thiểu năng không thể gánh vác trách nhiệm cùng một quả phụ trẻ trung xinh đẹp, làm sao có thể không khiến người ta thèm khát?


Mọi thứ bắt nguồn từ một người đàn ông ôm mối hận thù. Cốt truyện có phần giống với phiên bản Trung Quốc của bộ phim “Nhật ký sơn trang”, nội dung là hơn mười năm trước, một người đàn ông tên là Hàn Thế Hào từng trơ mắt nhìn người con gái cao quý, xinh đẹp trong lòng mình kết hôn với một công tử thế gia hào môn phong độ, khiến trong lòng hắn luôn tràn đầy sự đố kỵ và tự ti.


Trong cơn tức giận, Hàn Thế Hào đã rời quê hương, đến tỉnh Hải dấn thân vào thương nghiệp, liều lĩnh làm ăn bất chấp, dùng mười năm cố gắng để dựng nên cơ nghiệp riêng. Có thể nói, tên tiểu tử nghèo hèn năm xưa giờ đã trở thành tân quý của giới thương trường.


Như thể được ông trời chiếu cố, sự nghiệp thành công thường kéo theo vận đào hoa đến muộn. Đến tuổi trung niên, bên cạnh hắn lúc này đã có vô số phụ nữ, từ trợ lý gợi cảm, lưu lượng tiểu hoa ngây thơ trong giới giải trí, đến cô em họ hiền lành thiện lương, thậm chí là cả bảo mẫu trong nhà cũng mang gương mặt thanh tú kiều diễm, thân hình nóng bỏng, đầy vẻ quyến rũ. Tất cả đều vì mị lực của Hàn Thế Hào mà si mê, tình nguyện ở lại bên hắn, dù bị hắn lạnh nhạt vẫn khóc lóc cầu xin bằng những lời thoại lay động lòng người: “Xin anh đừng rời bỏ em, em chỉ cần được nép trong vòng tay anh, không cần gì nữa hơn...”


Đối mặt với những người phụ nữ không thể sống thiếu mình, Hàn Thế Hào cảm thấy vừa kinh ngạc vừa xót xa. Ở họ, hắn tìm lại được lòng tự tôn và kiêu ngạo đã từng đánh mất. Nhưng sâu thẳm trong lòng hắn vẫn trống rỗng. Cho dù có thêm bao nhiêu phụ nữ nằm cạnh mỗi đêm, Hàn Thế Hào vẫn không thể quên được dáng hình thuần khiết, xinh đẹp năm xưa.


Lâm Thư Vu, người từng là nữ thần của trường đại học A, cũng là nàng thơ khiến hắn đêm đêm mộng mị không thôi.


Trong một cơ duyên tình cờ, Hàn Thế Hào gặp lại Lâm Thư Vu đang ôm đứa con khoảng bảy, tám tuổi đi họp phụ huynh. Dáng vẻ cô vẫn thanh tú như ngày nào, tựa như một thiếu nữ ngây thơ, dường như thời gian đã bỏ quên cô. Cô có con trai đáng yêu, được chồng yêu thương, cuộc sống đầy đủ càng khiến cô trở nên rạng rỡ.


Chính điều đó càng khiến lòng Hàn Thế Hào dậy sóng đố kỵ, dục vọng phá huỷ bùng cháy. Như thể ông trời biết hắn muốn gì nên liền ban cho hắn một cơ hội, đó chính là cha Ân đột ngột qua đời.


Đầu tiên, một mặt Hàn Thế Hào thuê nguyên một đám người xấu tới quấy phá cuộc sống của hai mẹ con nhà họ Ân, một mặt giả làm đấng cứu thế đưa tay giúp đỡ khi tập đoàn Ân thị rơi vào khủng hoảng. Suốt năm năm ròng rã tính kế, hắn dần chiếm được lòng tin của Lâm Thư Vu, rồi sau một buổi họp lớp với đám bạn học được thuê để làm nhục người cũ, hắn đã hoàn toàn chinh phục được trái tim người đẹp.


Lâm Thư Vu vốn là người phụ nữ sống dựa vào chồng. Khi cha Ân còn sống, cô không phải lo nghĩ gì, mỗi ngày chỉ phải băn khoăn nên đi shopping hay đi du lịch nước ngoài. Nhưng khi chồng mất, một mình cô phải gánh vác cuộc sống với đứa con thiểu năng, lại luôn phải phòng bị những kẻ nhòm ngó gia sản, gánh nặng ập đến khiến cô gần như không thở nổi.


Nhiều năm trôi qua, cô đã sớm mệt mỏi với cuộc sống này. Ân Minh Lộc, đứa trẻ thường xuyên khóc nháo, đã dần rút cạn tình thương trong cô. Lúc này, sự kiên trì theo đuổi của Hàn Thế Hào như ánh mặt trời soi rọi, một màn cầu hôn long trọng khiến trái tim Lâm Thư Vu lay động, để rồi cô vứt bỏ người chồng đã khuất, dẫn theo con tái hôn bước vào Hàn gia.


Từ đó, bi kịch của nguyên chủ bắt đầu.


Một đứa trẻ ngây thơ, cái gì cũng không hiểu, bị mẹ đưa vào một gia đình hoàn toàn xa lạ, phải tiếp nhận ánh mắt khinh miệt từ mọi phía. Người hầu mặc đồ cho cậu sau lưng nhục mạ cậu là đứa ngốc, có người nhìn trộm cậu lúc tắm, thậm chí ban đêm còn có kẻ lẻn vào giường cậu.


Bản năng sống còn khiến cậu cảm thấy sợ hãi và uất ức, chỉ biết khóc lóc cầu cứu mẹ. Nhưng cậu không biết rằng, người mẹ ấy đã hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu mới không thể dứt ra.


Đối diện với gương mặt bất lực của cậu, cha dượng chỉ cần nói vài câu qua loa là xong hết: “Đứa nhỏ này sợ mẹ bị cướp đi, vậy nên đang phản đối cuộc tình của chúng ta.” Hắn nhân cơ hội thuyết phục Lâm Thư Vu: Một đứa trẻ lớn như vậy không thể mãi bám mẹ, phải học cách trưởng thành. Thế là Ân Minh Lộc bị đẩy vào chương trình “Biến hình ký”.


Chương trình còn chưa kết thúc, danh xưng “ngốc tử phú nhị đại” đã lan khắp cả nước.


Trên truyền hình, một đứa trẻ mười hai tuổi vẫn còn khóc đòi mẹ, khiến người xem phản cảm, bị gán cho những biệt danh là “con trai bám váy mẹ”, “em bé to xác”. Chỉ cần thấy cảnh heo lăn bùn cũng bị dọa đến khóc khiến khán giả cho rằng cậu đang làm màu. Cư dân mạng không tiếc lời châm biếm, thậm chí nói cậu giống con gái, mỗi ngày chỉ biết khóc, đến trẻ nông thôn còn mạnh mẽ hơn nhiều.


Dưới sự cắt dựng đầy ẩn ý của tổ tiết mục, nguyên chủ miệng lưỡi vụng về, chỉ số thông minh thấp, học hành kém, chẳng gánh vác nổi chuyện gì, ngoài khuôn mặt dễ thương ra thì chẳng có điểm nào vượt trội hơn trẻ nông thôn.


Không ai thích cậu. Những lần bắt nạt vô hình khiến cậu âm thầm rơi lệ.


Ba tháng cải tạo vừa kết thúc, cậu lặng lẽ trở về Hàn gia, mang theo những tổn thương không thể nói thành lời, ngày càng đóng kín lòng mình. Cho đến một đêm, có kẻ lạ xông vào phòng bịt miệng cậu, sáng hôm sau, cậu nhảy lầu tự vẫn.


Đứa trẻ vốn nên là tiểu thiếu gia vô lo vô nghĩ, cuối cùng lại hóa thành vũng bùn máu tanh.


Nhìn thấy xác con mình có đầy vết tích bị xâm hại, Lâm Thư Vu dường như đã tỉnh ngộ. Nước mắt cô rơi như ngọc trai vỡ chuỗi, tâm trí tan rã trong tích tắc.


Nhưng bi kịch đã không thể cứu vãn. Cô chỉ có thể ôm thi thể con khóc không thành tiếng, cuối cùng cầm dao đâm chết người đàn ông kia trong thư phòng, rồi tự sát theo con.


Giờ đây, Ân Minh Lộc tiếp nhận ủy thác, xuyên vào thân thể này. Cậu muốn giúp đứa trẻ này giành lại cuộc đời vốn thuộc về mình, hoàn thành tâm nguyện còn dang dở.


Hiện tại chính là thời điểm nguyên chủ vừa bị ném vào trong chương trình, chỉ vừa mới gặp mặt tổ tiết mục, chưa chính thức xuất hiện trước công chúng.


Cậu muốn cứu lấy hình ảnh mà cả nước đã từng khắc sâu. Chỉ cần thoát khỏi cái danh “ngốc tử phú nhị đại”, tiến độ của thế giới này chắc chắn sẽ tăng nhanh vượt bậc.


Cậu muốn cho mọi người thấy, nguyên chủ tuy là một đứa ngốc, nhưng thật sự là một đứa ngốc đáng yêu.


Chương trình này tên “Biến hình ký”, mang ý nghĩa “trao đổi nhân sinh”. Trẻ thành thị và trẻ nông thôn đổi chỗ trong ba tháng, mỗi người trải nghiệm cuộc sống của đối phương. Nói trắng ra là, trong vài tháng ấy, phải cải tạo đám thiếu gia tiểu thư thành phố thành “người kế nghiệp chủ nghĩa xã hội đức - trí - thể - mỹ - lao”, còn trẻ nông thôn thì được mở mang kiến thức, tận hưởng cuộc sống thành thị một thời gian.


Thân thể Ân Minh Lộc chính là nhân vật thành thị bị đưa về nông thôn chịu khổ.


Chương trình vừa mở đầu, thử thách đầu tiên chính là leo núi.


Nguyên cốt truyện chính là như thế. Từ khi sinh ra đến năm mười hai tuổi, nguyên chủ chưa từng một mình đi qua đoạn đường núi vừa gập ghềnh vừa dài như vậy, mắt đỏ hoe, nước mũi nước mắt chảy đầy mặt, vừa gọi “mẹ” vừa bò, giữa đường vấp ngã không biết bao nhiêu lần khiến khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo dính đầy bùn đất. Nếu là ngày thường, đã sớm có dì hoặc người giúp việc trong nhà đau lòng chạy lại, lau mặt dỗ dành, ôm cậu vào lòng hôn tới hôn lui, nhưng lúc này cậu không có ai bên cạnh.

Thói quen cơ thể vẫn còn đó, vậy nên khi nguyên chủ bước đến trước mặt một chị gái trong tổ công tác, cậu đã nhào vào lòng người ta khóc lóc không chịu đi tiếp.

Cảnh tượng này khiến khán giả trước màn hình kinh ngạc, nhất là khi tổ tiết mục lập tức thả đoạn đối lập: Đứa trẻ nông thôn vì được đi học, dù chỉ có một chiếc xe đạp trong nhà cũng phải đạp hơn một giờ mỗi ngày, hoặc đi bộ hai đến ba tiếng băng rừng vượt núi, mặc gió mặc mưa cũng không bỏ học, cuộc sống gian khổ đến mức khiến người xem nghẹn ngào. Ngọc ngà đặt cạnh bùn đất, nguyên chủ đương nhiên bị so sánh đến mức bụi bặm cũng không bằng.

Không ai biết cậu không giống những đứa trẻ bình thường. Dù sau này có người biết đi chăng nữa, thì ấn tượng xấu ban đầu đã khắc sâu vào tâm trí người xem, rất khó thay đổi.

Chương trình này vốn chủ trương lấy đối lập làm điểm nhấn, thích đặt trẻ thành phố và trẻ nông thôn “trên cùng một sân khấu”. Ví dụ: Trẻ nông thôn sớm phải gánh vác việc nhà, tiết kiệm từng đồng, trong khi trẻ thành thị lại tùy hứng, tiêu tiền như nước. Trẻ nông thôn hiếu thảo, học giỏi, nỗ lực vươn lên nhưng lại bị giới hạn bởi hoàn cảnh, còn trẻ thành thị thì ngậm thìa vàng sinh ra, cái gì cũng có, lại không hề biết trân trọng, thậm chí còn phản nghịch, phung phí thanh xuân.

Tóm lại, chính là lấy hình ảnh trẻ thành thị để làm nền cho sự chân thật, thiện lương và kiên cường của trẻ nông thôn, khiến hình ảnh của trẻ nông thôn càng thêm nổi bật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play