Chính ngọ.

Chiếc SUV đậu trong gara bắt đầu khởi động, tiếng động cơ vang vọng trong không gian chật hẹp.

Hoài Lân ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn sang trái.

Lục Tinh Triệu dặn:
“Lát nữa khi cửa gara mở ra, xe sẽ lao ra ngoài luôn. Trên đường có xác sống thì sẽ cán qua, cậu đã thắt dây an toàn chưa?”

Hoài Lân ngoan ngoãn gật đầu, lặng lẽ nhìn Lục Tinh Triệu như muốn nói: Em rất nghe lời, còn gì nữa không?

Lục Tinh Triệu càng nhìn càng thấy cậu đúng là tiểu thiếu gia được cưng chiều, vừa ngoan ngoãn lại thông minh… Nếu cậu có người thân thì chắc chắn sẽ được cưng chiều đến chết mất.

Vài phút sau, tiếng “tít” vang lên, đèn trong gara tự động sáng, cánh cửa sắt nặng nề bắt đầu cuộn lên, phát ra tiếng “rè rè”.

Chiếc xe bất ngờ lao ra khỏi bóng tối, chạy thẳng trên con đường nhỏ, hấp dẫn đám xác sống ven đường đuổi theo phía sau.

Cổng khu dân cư không còn ai, Lục Tinh Triệu lái xe xông thẳng qua chướng ngại vật, lao ra đại lộ.

Tốc độ xe cực nhanh, Hoài Lân nhìn ra ngoài cửa sổ như đang ngắm cảnh qua tranh lướt.

Trên đường vô cùng hoang vắng, chỉ mới nửa ngày mà đã không còn bóng người, đèn đường, biển quảng cáo, trạm xe buýt bên đường vẫn còn sáng, nhưng những bóng người từ đi chậm đến lao về phía họ, không ai còn sống.

Hoài Lân ngắm nhìn, trong đầu hiện lên viễn cảnh vài năm sau, mọi thứ lộng lẫy ngoài kia sẽ phủ đầy bụi, mục nát không còn nguyên vẹn.

Lục Tinh Triệu không biết Hoài Lân đang nghĩ gì, thấy cậu vẻ mặt ủ rũ, tưởng rằng bị đám xác sống phía sau dọa sợ, liền an ủi:
“Không sao đâu, với tốc độ này thì sẽ cắt đuôi được. Chỉ cần tìm được đại đội là ổn thôi, họ sẽ lập ra khu an toàn có quân đội canh gác.”

Hoài Lân “ừm” một tiếng, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào vết thương nơi bụng Lục Tinh Triệu, trong lòng lo lắng không biết thương tích ra sao rồi.

Vài giây sau, trong lúc Lục Tinh Triệu vẫn đang lái xe, Hoài Lân bất ngờ vươn tay kéo áo khoác anh ra.

Lục Tinh Triệu: “…”

Tay anh suýt trượt tay lái, Hoài Lân nói:
“Em chỉ muốn xem vết thương thôi…”

Lục Tinh Triệu hiểu ra, có phần ngượng ngùng. Anh đã quên mất là mình còn đang bị thương—có lẽ vì vết thương ấy gần như không còn cảm giác nữa.

Vết thương này hồi phục một cách thần kỳ, từ hôm qua còn tưởng sẽ chết, giờ đã biến thành một vết nứt đỏ sậm khép miệng, chỉ trong vòng mười tiếng đồng hồ.

Hoài Lân sờ lên vết thương như có suy nghĩ gì đó. Cảm giác chỗ đó gồ ghề, chắc là sắp đóng vảy.

Còn chút nữa là đến ngày thứ hai… Lúc đó, Lục Tinh Triệu chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái hôn mê để thức tỉnh dị năng… Hoài Lân thầm nghĩ, Phải chuẩn bị thuốc hạ sốt, và tìm chỗ thật an toàn để anh ấy tỉnh lại—không thể tùy tiện như kiếp trước nữa. Đôi mắt của anh ấy…

Nếu nói hết mọi chuyện, với tính cách của Lục Tinh Triệu thì anh ấy chắc chắn sẽ không muốn mạo hiểm, thậm chí còn cảm thấy mình đang gánh thêm một gánh nặng.

Hoài Lân nghĩ: Cứ nghe theo kế hoạch của Lục Tinh Triệu trước đã, sau đó ở bên anh ấy khi thức tỉnh, và cố gắng thuyết phục anh ấy đừng ném mình vào khu cách ly là được…

Nghĩ tới nghĩ lui, tay của Hoài Lân không biết từ khi nào đã chuyển từ xoa nhẹ sang chọc chọc.

Lục Tinh Triệu: “…”

Vết thương vốn chẳng có cảm giác gì, nhưng bị Hoài Lân chọc mấy cái thì bỗng dưng càng lúc càng nhạy cảm, càng lúc càng ngứa.

Anh tập trung nhìn thẳng, cố nhịn.

Một lúc sau, Hoài Lân lại thuận tay nhéo nhéo cơ bụng của Lục Tinh Triệu.

Lục Tinh Triệu nhịn cơn ngứa, ánh mắt vẫn nghiêm túc nhìn ra đường.

Lại thêm một lúc nữa, Hoài Lân tiếp tục đưa tay lên, tò mò nhéo nhéo cơ ngực của anh.

Lục Tinh Triệu cuối cùng không nhịn nổi nữa, ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Chỗ đó không bị thương.”

Hoài Lân lập tức rụt tay lại, nghiêm chỉnh cùng anh nhìn ra phía trước.

Lục Tinh Triệu thở phào nhẹ nhõm, chưa được hai giây thì lại cảm thấy Hoài Lân lén lút đưa tay qua.

Chỉ nghe “lách cách” hai tiếng, Hoài Lân mắt không nhìn lệch, tay trái lanh lẹ cài lại áo khoác mà nãy giờ bị cởi ra.

Hoài Lân lén lút nhìn nghiêng mặt của Lục Tinh Triệu.

Sắc mặt Lục Tinh Triệu vẫn bình tĩnh, Hoài Lân nhìn kỹ một lúc mới phát hiện hình như có chút bối rối nhỏ.

Nhìn một người đàn ông lạnh lùng, nghiêm nghị lộ ra biểu cảm như vậy đúng là rất thú vị, lòng Hoài Lân cảm thấy ngứa ngáy.

Lần trước gặp mặt, vì bị vết thương của Lục Tinh Triệu và vẻ mặt lạnh lùng dọa sợ, nên cậu vẫn chưa từng thấy qua dáng vẻ như thế này của anh…

Cũng có thể là vì cậu quá chậm hiểu, mà Lục Tinh Triệu lại quá giỏi kiềm chế cảm xúc, cho nên đến lúc cuối cùng, khi Lục Tinh Triệu với đôi mắt xám ôm lấy cậu thổ lộ, mới khiến cậu chấn động đến vậy.

Khi đó đã là “ngày thứ bảy”, tất cả ánh sáng trên trời đều đã rơi rụng, giữa lục địa Á – Âu nứt ra một biển trăng khuyết mới, mỗi đêm dài dằng dặc không biết phải chịu đựng bao năm mới kết thúc.

Có lẽ ngay cả Chúa cũng cảm thấy thế giới này quá tối tăm, quá lạnh lẽo, quá cô đơn, cho nên mới để Lục Tinh Triệu xuất hiện trong bão tuyết mà gặp gỡ cậu.

Trong bầu tuyết trắng xóa ấy, chỉ có một tia sáng cam nhỏ bé, hai người sưởi ấm bên nhau, có lẽ đó là chút tình cảm cuối cùng trong tận thế này.

Giọng nói của Lục Tinh Triệu khi ấy khàn khàn, ôm lấy Hoài Lân nói rất nhiều điều — trên đời chắc không ai vụng về trong việc tỏ tình hơn anh, vậy mà Hoài Lân lại không hiểu sao rơi nước mắt.

Lục Tinh Triệu còn từng nói: “Hoài Lân, gọi anh một tiếng anh đi. Vì em, anh có thể làm tất cả.”

Làm tất cả.

Hoài Lân nghĩ đến đây, chống cằm nhìn Lục Tinh Triệu đầy nhập tâm.

Thật là trẻ trung, Lục Tinh Triệu ở thời điểm này, giữa lông mày toàn là vẻ sắc bén khiến người ta phải kính nể.

Ánh mắt Hoài Lân rất sáng, cái nhìn dường như còn nóng rực hơn người khác.

Ban đầu Lục Tinh Triệu vẫn chỉ chăm chú nhìn đường, nhưng vài phút sau, anh bắt đầu không thoải mái, thỉnh thoảng liếc sang như muốn xác nhận Hoài Lân có còn đang nhìn mình không.

Vài phút nữa trôi qua, khuôn mặt nghiêng của Lục Tinh Triệu dần nghiêng hẳn về bên trái, khéo léo tránh khỏi ánh mắt chăm chú của Hoài Lân.

Hoài Lân nhịn cười không nổi, gục mặt xuống ghế phụ, chôn nụ cười vào tay áo, chỉ còn đôi mắt vẫn lộ ra nhìn chằm chằm vào Lục Tinh Triệu.

Lục Tinh Triệu: “…”

Vẻ mặt vẫn nghiêm túc như đang dồn hết sự tập trung vào con đường phía trước, nhưng dường như mấy động tác nhỏ bắt đầu xuất hiện — thỉnh thoảng chỉnh gương chiếu hậu, thỉnh thoảng uống ngụm nước gì đó.

Chạy thêm một đoạn, cả người anh không biết từ khi nào đã ngồi thẳng tắp, thân thể căng chặt như dây đàn, đúng kiểu sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Hoài Lân vừa giả vờ vô tội vừa tiếp tục nhìn anh chằm chằm, trong lòng sắp cười chết: Không thể nào, hàng ship nhà tôi lại có thể đáng yêu thế này á XD!

Nửa tiếng sau.

Hoài Lân vì đêm qua ngủ không đủ, chỉ nằm gục một lát là lắc lư lắc lư rồi ngủ thiếp đi.

Lục Tinh Triệu không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, tinh thần căng cứng cũng dần thả lỏng, liếc nhìn GPS treo bên cạnh.

Họ đã vượt qua một khu trung tâm, hiện đang chạy thẳng về phía khu A như kế hoạch.

Vì không dám đi đường cao tốc, sợ bị tắc ở đường hẹp, nên tốc độ hơi chậm, nhưng nhiều nhất một tiếng nữa là đến nơi.

Khi xe dần đi vào khu dân cư đông đúc hơn, xung quanh bắt đầu có dấu hiệu của sự sống. Sau khi bỏ xa được lũ xác sống bám đuôi phía sau, trên đường cũng xuất hiện những chiếc xe khác.

Khi chạy ngang một khu dân cư, Lục Tinh Triệu nghe thấy trong radio phát:

“...Cảnh báo màu cam đã được phát đi, xin mọi người chú ý đóng cửa sổ, ở yên trong nhà, không được di chuyển bừa bãi. Nếu cần thiết, hãy gọi 110. Cố gắng thông báo cho người thân còn đang ở ngoài không nên tiếp tục lang thang…”

“...Khu A đã được phong tỏa, người dân hãy đi theo cầu vượt sông để vào, các lối đi khác đều đã bị chặn. Sau đây là danh sách các tuyến đường bị cấm: đường Trường Ninh, đường Nam Quảng Việt…”

So với dự đoán ban đầu của Lục Tinh Triệu thì cũng không lệch là bao. Anh đối chiếu bản đồ một chút, liền đổi hướng lái thẳng về phía cầu vượt sông.

13:10 chiều.

Đáng lẽ đây là thời điểm mặt trời rực rỡ nhất trong ngày, nhưng mặt trời mùa đông trên cao lại chẳng hiểu sao đã ngả về phía tây.

Lục Tinh Triệu lái xe đến đoạn đường phía trước cầu vượt sông, xung quanh toàn là xe người dân chạy nạn, cùng tạo thành một hàng dài tắc nghẽn trên đường.

Đồng thời nơi này cũng có sự hiện diện của quân đội vũ trang, dựng lên tổng cộng ba hàng rào cảnh giới, trải dài từ đầu cầu đến tận cuối hàng xe, ít nhất phải dài đến nửa cây số.

Lục Tinh Triệu ước lượng số người một chút, nghĩ: Chắc là mức thảm họa cao nhất rồi, người biến thành xác sống ít nhất cũng phải chiếm một phần mười dân số, nhưng không quá nhiều, khu A có thể dọn sạch trong vòng ba ngày. Đưa Hoài Lân đến nơi an toàn xong, mình sẽ đi theo quốc lộ phía tây bắc đến thành phố Z hội quân với đơn vị...

Nghĩ tới đây, anh quay đầu nhìn Hoài Lân một cái.

Đúng lúc Hoài Lân ngái ngủ tỉnh lại, trên mặt và tay đều hằn rõ vết hằn đỏ, ngồi ngơ ngác một lúc mới lờ mờ gọi: “Anh ơi…”

Không hiểu sao, Lục Tinh Triệu vừa nghe thấy giọng điệu mềm mại đó thì cả người liền thấy bứt rứt khó chịu — giống hệt như kiểu… một hòa thượng lớn rơi vào động Bàn Tơ vậy.

Anh ho nhẹ một tiếng, dùng giọng điệu trầm ổn đè xuống cảm giác kỳ lạ trong lòng, nói: “Ừ, tỉnh rồi à?”

Hoài Lân ngủ không ngon giấc, mơ rất nhiều chuyện, lúc tỉnh dậy vẫn còn chút cảm giác như đang mơ, mềm oặt người ra, không xương không cốt mà ngả vật ra ghế.

Lục Tinh Triệu liếc nhìn cậu một cái, cảm giác như đang nhìn thấy một chú chuột hamster nhỏ nằm sấp thư giãn, trông như cái bánh bèo phẳng lỳ – bị độ dễ thương đó làm cho giật nảy người.

Còn Hoài Lân thì chẳng cảm thấy gì, nằm kiểu nào thoải mái thì cứ thế mà nằm. Thuận tay mò mẫm trong túi áo một hồi, chẳng biết từ đâu lại lôi ra hai viên kẹo cứng, chìa một viên cho Lục Tinh Triệu: “Nè.”

Lục Tinh Triệu bình thường cả năm chẳng ăn nổi một viên kẹo, thế mà trong chưa đầy nửa ngày đã bị ép nhận viên thứ hai, dở khóc dở cười cầm lấy, suy nghĩ một lúc rồi bỏ vào túi áo.

Hai người trong xe tùy tiện ăn chút bánh mì, coi như xong một bữa.

Đoàn xe cũng càng lúc càng chậm, cuối cùng dần dần dừng hẳn lại. Từ trong xe có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng hùng vĩ của cầu vượt sông.

Lục Tinh Triệu nói: “Tôi ra ngoài xem một chút, cậu ở trong xe chờ, đừng nói chuyện với người lạ, biết không?”

Hoài Lân ngoan ngoãn gật đầu, lại yên lặng nhìn anh.

Lục Tinh Triệu cũng bắt đầu quen với ánh mắt ngây thơ vô tội đó của cậu, nghĩ ngợi một chút, liền bóc cho cậu một lon đào ngâm, sau đó tắt máy xe, đóng cửa rồi đi ra ngoài.

Hoài Lân bị để lại ngồi trong xe, ôm lấy lon đào, loay hoay mãi không tìm được muỗng, chỉ có thể trơ mắt nhìn, đúng là một sự tra tấn dã man.

Cậu vừa thèm đến phát khổ, vừa nghĩ: Không có gì đáng xem đâu, giờ này… Khu A chắc đã ban hành chính sách liên quan rồi, nhân vật cấp cao và người nhà, hoặc nhân sự kỹ thuật được chỉ đích danh thì có thể qua cầu trước rồi kiểm tra sau, những người khác thì phải đi cách ly quan sát trước đã…





 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play