Hoài Lân bỗng nhiên tỉnh dậy.

Trong miệng hắn dường như vẫn còn đọng lại vị máu tươi, cảm giác tử vong như bóng ma bao phủ lấy tâm trí, khiến hắn không thể thở nổi.

Trong phòng tối đen như mực. Vừa mở mắt ra, hắn theo bản năng đưa tay ra bên cạnh để tìm vũ khí. 
Mò mẫm một lúc lâu cũng không sờ được, đầu óc Hoài Lân càng thêm mờ mịt. Hắn cứ thế quờ quạng trên giường thêm một hồi, cuối cùng nắm được một vật kim loại to vừa bằng lòng bàn tay. Lúc này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, rồi ngả đầu xuống gối lần nữa.
Hoài Lân thầm nghĩ:

“Hôm nay là ‘ngày thứ bảy’. Liệu đêm tối lần này sẽ kéo dài bao lâu… Có phải là sẽ không bao giờ sáng nữa không?”

Mà thôi, nếu thế thì cũng chẳng sao. Dù sao cái thế giới này… cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

hắn đã không còn tài nguyên chế tạo đạn, viên đạn cuối cùng cũng sắp dùng đến—

Vậy là kết thúc. Chết ở đây thôi.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play