Hoài Lân ngồi trên vali hành lý, trong lúc không để ý đã thiếp đi một chút.
Chỉ chợp mắt trong chốc lát, nhưng lại bị một âm thanh bất ngờ đánh thức.
Tầng dưới — một tiếng loảng xoảng vang lên thật lớn:
Cửa kính bị đập vỡ tan, sau đó là tiếng một vật nặng nào đó rơi xuống nền nhà.
Tiếp theo là một loạt tiếng lách cách vụn vặt, như có người đang lục lọi, đụng chạm, làm loạn dưới đó.
Trong lòng Hoài Lân chợt nhủ thầm:
“Tiêu rồi… mình ngủ quên mất.
Chắc là vừa rồi không nghe thấy tiếng súng…”
Hắn lập tức mở đèn trước ngực — một chiếc đèn treo cổ cải trang theo đạo cụ trong Silent Hill.
Ánh sáng yếu ớt vừa đủ soi lối.
Hoài Lân đứng dậy, bước nhanh về phía phát ra âm thanh.
Bởi vì căn phòng nhỏ kia nằm gần cửa , lại quá chật hẹp, Hoài Lân thường dùng nó làm phòng chứa nguyên liệu — hoặc nói chính xác hơn, là nơi để hàng chuyển phát nhanh.
Là dân chơi thủ công đỉnh cao, Hoài Lân luôn mua sắm đủ thứ nguyên liệu kỳ lạ, quái dị, nên chỗ đó gần như lúc nào cũng chất đầy.
Hiện tại, trong cái “kho chứa hàng chuyển phát nhanh” ấy…
Lại có một người đàn ông đang nằm nửa ngồi nửa ngả, thân mình dựa vào một thùng hàng lớn.
Hoài Lân nửa ngồi xuống, giơ đèn ngực soi kỹ: Ừm, vẫn là Lục Tinh Triệu mắt đen, đã lâu không gặp.
Lục Tinh Triệu tựa lưng vào một thùng hàng lớn, mắt vì ánh sáng đèn chiếu vào mà hé mở theo phản xạ, nhưng vì tinh thần rối loạn nên lại nhanh chóng nhắm lại.
Anh bị thương rất nặng. Vết thương ở bụng dù đã được cột chặt nhưng vẫn rỉ máu, xem ra đã ảnh hưởng đến nội tạng, mất máu nhiều đến độ hôn mê, theo lẽ thường sẽ nhanh chóng sốc và tử vong trong vòng vài chục phút.
Hoài Lân dịch lại gần, nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh, vươn tay kiểm tra vết thương của anh.
Phần ý thức còn sót lại của Lục Tinh Triệu cảnh giác định đưa tay tìm dao quân sự ở thắt lưng, gắng mở mắt ra —
Thấy khuôn mặt trẻ trung của Hoài Lân bị ánh đèn ngực chiếu từ dưới lên, trắng bệch như xác chết, lơ lửng trong bóng tối, chẳng khác nào một sứ giả đòi hồn rùng rợn giữa địa ngục.
Lục Tinh Triệu: "..."
Hoài Lân: "…?"
Lục Tinh Triệu hít ngược một hơi lạnh, rồi ngất lịm.
…
Hoài Lân ngơ ngác sờ mặt mình: "Sao lại là phản ứng này nữa rồi? Mình trông đáng sợ lắm sao… Lạ thật."
Nói là đáng sợ thì không hẳn, ba mẹ của Hoài Lân là một cặp trai tài gái sắc, nên sinh ra cậu quý tử đáng yêu và mê hoặc. Hoài Lân da trắng, hơi đầy đặn, vì vóc người thanh mảnh nên nhìn qua tưởng là gầy, nhưng sờ vào mới biết đầy đặn mềm mại.
Thứ làm người ta rùng mình thật ra là hiệu ứng ánh sáng — nó có thể biến bất kỳ ai thành sứ giả địa ngục, ừm.
Cũng vì thế mà lần đầu tiên Lục Tinh Triệu gặp Hoài Lân, trong đầu nghĩ là: Mình sắp chết rồi...
Còn Hoài Lân lần đầu gặp Lục Tinh Triệu thì nghĩ: Mua bao nhiêu mô hình, búp bê, tượng sáp, cuối cùng ông trời cũng gửi cho mình một người thật...
Đó chính là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Nghĩ lại cảnh đó sau này…
— Một chút cũng không lãng mạn! Đúng là cổ tích toàn là lời dối trá!
Hoài Lân tiện tay trải một tấm chiếu trên sàn, cẩn thận đặt Lục Tinh Triệu nằm ngay ngắn lên đó.
Cậu vạch áo khoác của Lục Tinh Triệu ra, dùng kéo cắt đứt lớp áo trong, để lộ vết thương. Dù đã từng thấy một lần, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà rùng mình.
Cậu không biết Lục Tinh Triệu bị thương ở đâu, do ai gây ra và như thế nào, bởi Lục Tinh Triệu chưa từng nhắc đến, nhưng Hoài Lân đại khái đoán được: chắc là đồng đội của anh đột ngột biến thành tang thi (zombie), vung móng vuốt chí mạng vào người sống gần nhất.
Ngày đầu tiên tận thế bùng phát, rất nhiều người đã bị người thân, người họ tin tưởng, hay cả người xa lạ cướp mất mạng như vậy. Thậm chí chưa kịp phản ứng gì đã mơ hồ bỏ mạng.
Hoài Lân không lo Lục Tinh Triệu sẽ chết, vì cậu biết: những người có thể chất dị thường sẽ bắt đầu thức tỉnh năng lực ngay từ "ngày đầu tiên".
Hiện giờ, thứ mà Lục Tinh Triệu cần chỉ là một chút giúp đỡ. Vượt qua thời khắc khó khăn ban đầu, anh sẽ trở thành một dị năng giả toàn năng.
"Haiz, sao người trọng sinh không phải là anh nhỉ, nếu là anh thì tốt biết mấy..."
Hoài Lân lẩm bẩm, tay thì nhanh chóng khâu vết thương cho Lục Tinh Triệu. Là dân chơi thủ công đỉnh cao, dù chưa từng phẫu thuật thật sự, cậu vẫn có thể xử lý các mũi khâu cơ bản.
Còn chuyện nội tạng tổn thương, mất máu, hôn mê, sốc...? — Hoài Lân tỏ vẻ: người này chắc chắn không chết nổi.
Lần trước, Hoài Lân hoảng loạn, đặt anh vào góc phòng chứa hàng, chỉ cho mỗi hai ly nước, vậy mà máu chảy đầm đìa anh vẫn sống được. Điều đó khiến Hoài Lân từng nghi ngờ: Lục Tinh Triệu có phải là nam chính được buff không?
Sau này, sau “Ngày thứ hai”, 90% dị năng giả đã thức tỉnh hoàn toàn, trong đó có Lục Tinh Triệu, càng khiến Hoài Lân tin chắc: tên này đúng là có hào quang nam chính!
“Em có rất nhiều điều muốn nói với anh, anh đừng hòng đẩy em vào cái căn cứ gì gì đó nữa… sống ở đó thật sự vô vị. Lần này em không chống cự nữa, em muốn thực hiện quyền tối cao của con người — ‘quyền tự do chết ngu’.”
Hoài Lân vừa cười vừa than thở, sau đó cắt sợi chỉ, băng bó lại cho Lục Tinh Triệu, rửa tay dính đầy máu một lần nữa, rồi lặng lẽ ngồi nhìn người đàn ông này một lúc.
Lục Tinh Triệu có dáng người trời sinh như người mẫu, nhìn thì gầy nhưng thật ra nhờ luyện tập quanh năm nên cơ bắp rất rắn chắc, da ngăm ngăm vì nắng, nhưng chẳng hề làm giảm đi khuôn mặt tuấn tú. Anh mang dòng máu dân tộc thiểu số, thuộc về nhánh Túc Thận phía Bắc, bởi vậy sống mũi cao, ngũ quan sâu sắc, đôi mắt sáng như chim ưng, thị lực hai mắt đều đạt 5.4. Trước đây từng là lính bắn tỉa, mật danh là “Hải Đông Thanh” — một loài thần ưng thiêng liêng của vùng phương Bắc.
Những điều này, Hoài Lân về sau mới dần dần biết được.
Hiện giờ, Hoài Lân canh chừng bên cạnh anh, thả hồn nghĩ lan man một hồi, chợt phát hiện trên vai Lục Tinh Triệu dính một mảnh giấy.
Nhìn kỹ thì là phiếu giao hàng, chắc là lúc khiêng anh ra thì vô tình dính phải.
Hoài Lân cười hí hửng gỡ nó xuống, ở mục “Người nhận hàng” thì vui vẻ ký một chữ thật to, rồi dán lên lưng áo khoác của Lục Tinh Triệu.
“Anh lại rơi vào địa bàn của em rồi đó, lần này em đã ký nhận rồi đấy nhé. Nếu anh không đồng ý thì lên tiếng đi.” Cậu còn lịch sự báo một tiếng.
— Ừ, là nói với Lục Tinh Triệu đang hôn mê bất tỉnh.
Lục Tinh Triệu rõ ràng là không “lên tiếng”.
Thế là Hoài Lân đàng hoàng, hợp tình hợp lý, vô cùng thuyết phục mà “ký nhận” anh luôn.
Khi sắp xếp lại cho thương binh này ổn thỏa, trời cũng đã sáng bừng.
Hoài Lân nghe thấy gần đó có tiếng động của tang thi (zombie), có thể là hàng xóm sau khi biến thành tang thi thì bắt đầu lang thang, cũng có thể là bị mùi máu tanh của Lục Tinh Triệu dụ tới.
Để kéo dài thời gian bị phát hiện, Hoài Lân đã đóng hết tất cả cửa sổ, dán kín kính bằng báo dày; đồng thời tranh thủ từng giây từng phút để chuyển đồ lên xe.
Cậu mới mười bảy tuổi, vẫn chưa có bằng lái, chiếc xe này là đã mua sẵn từ trước, còn phải chờ Lục Tinh Triệu tỉnh lại mới có thể khởi động.
Lục Tinh Triệu sẽ tỉnh lúc nào?
Khoảng chín giờ, lần này Hoài Lân đã biết trước rồi.
Thời gian trôi đến 9:03 sáng ngày 24.
Lục Tinh Triệu lờ mờ tỉnh lại, cơ thể nặng trĩu đến mức không nhúc nhích nổi một ngón tay. Nhưng trong lòng anh biết, mình đã được người cứu, và một khi đã tỉnh thì nghĩa là vẫn còn có thể sống.
Đôi mắt anh cố mở một khe nhỏ, qua hàng mi có thể mơ hồ thấy một người đang đi lại.
Là Hoài Lân đang chuyển đồ lên xe.
Do thể lực yếu nên mỗi lần chỉ có thể mang một ít, chạy tới chạy lui bận rộn chẳng khác gì một chú chuột hamster đang chuyển nhà.
Lục Tinh Triệu người tê rần, có lẽ là do thuốc giảm đau đặc trị được tiêm liều cao, giờ đây toàn thân chỉ có mí mắt là còn cử động được, anh đành lặng lẽ dõi theo một hồi, ánh mắt hơi lờ đờ quan sát từ mặt Hoài Lân xuống đến chân…
Khoan đã, dây giày chân phải của Hoài Lân bị tuột rồi.
Trên tay cậu còn đang ôm đồ, chưa phát hiện ra, hai sợi dây gcứ đung đưa, khiến Lục Tinh Triệu nhìn mà khó chịu.
Hoài Lân bước nhanh từng bước nhỏ.
Lục Tinh Triệu: “…” Sắp dẫm trúng rồi! Cẩn thận kẻo ngã!… Phù, suýt thì giẫm phải.
Hoài Lân bước dài về phía trước.
Lục Tinh Triệu: “…” Dây giày đung đưa mạnh hơn nữa rồi…
Hoài Lân đứng lại không đi nữa.
Lục Tinh Triệu: “…” Mau phát hiện dây giày tuột rồi buộc lại đi!
Hoài Lân lại quay về chuyển đồ.
Người bị thương nặng nằm dưới đất không nhúc nhích được, đến cả mở miệng nhắc nhở mình đã tỉnh cũng cực kỳ khó khăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái dây giày “gây họa” ấy vẫn chưa được buộc lại.
Đúng là tra tấn chết người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà!
Đồng hồ đeo tay của Hoài Lân vang lên, cậu đặt đồ xuống rồi nhìn thoáng qua, thấy đã 9:15, liền quay lại xem tình hình của Lục Tinh Triệu.
Và rồi cậu thấy Lục Tinh Triệu đang mở mắt nhìn mình, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Chứng sợ xã giao của Hoài Lân lại bắt đầu tái phát, mặc dù lúc ở một mình thì trung nhị cỡ nào cũng không thành vấn đề, suy nghĩ bay xa, lời thoại dạt dào, nhưng khi đối diện với người thật thì lại có chút rụt rè.
Cậu vô thức túm lấy vạt áo lau mồ hôi trong tay, mặt tỏ ra bình tĩnh nói: “Cái đó… anh… trước đó ngã vào nhà em đấy.”
Lục Tinh Triệu chậm rãi chớp mắt, tỏ ý mình nghe thấy rồi, nhưng không thể nói được.
Tuy không cố ý, nhưng động tác ấy thật sự rất gợi cảm, ánh mắt vốn luôn chuyên chú giờ lại giống như đang dịu dàng nhìn sâu vào lòng người.
Mặt Hoài Lân hơi nóng lên, nói: “À, em tên là Hoài Lân, nghĩa là ‘ôm kỳ lân’ đó.”
Lục Tinh Triệu chớp mắt hai cái, dùng kỹ năng giao tiếp bằng mắt chưa thành thạo của mình, biểu đạt sự biết ơn vì đã được cứu sống.
“…” Hoài Lân nhìn một lúc rồi như bừng tỉnh, đầu bật ra “ting” một cái bóng đèn, “Anh khát nước không? Hay đói bụng?”
Lục Tinh Triệu: “…”
Hoài Lân: “Ồ, em cũng đói rồi, đợi xíu—”
Hoài Lân chạy lạch bạch đi, lát sau mang đến một bát yến mạch sữa: “Bây giờ anh uống được không? Uống được thì chớp mắt một cái, không được thì hai cái.”
Lục Tinh Triệu chớp hai cái, Hoài Lân liền đặt bát sang một bên, rồi vén áo anh lên kiểm tra vết thương.
Vết thương giờ đã lành như người bình thường nghỉ ngơi hai ba ngày, bề ngoài đang dần hồi phục.
Hoài Lân thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu thì bắt gặp ánh mắt Lục Tinh Triệu đang lặng lẽ nhìn mình, liền nói: “Yên tâm đi, sắp khỏi rồi. Giờ anh cần bổ sung năng lượng, ừm! Lúc nào anh có thể nuốt được thì nhắc em một tiếng nhé.”
Nghĩ một lát, cậu lấy từ túi ra hai viên sôcôla thủ công, mỗi viên đều được bọc trong một lớp đường mỏng đẹp mắt.
Hoài Lân đặt một viên vào lòng bàn tay mở ra của Lục Tinh Triệu: “Nè, tặng anh trước đó, Giáng Sinh vui vẻ.”
Tay Lục Tinh Triệu vẫn còn yếu, không nắm lại được, viên sôcôla tròn lăn lộn hai vòng trong lòng bàn tay anh, chẳng chịu yên vị, cho đến khi bị nhiệt độ cơ thể làm mềm đi đôi chút mới ngoan ngoãn nằm yên lại.