Năm hai đại học, tôi chuyển trọ đến một khu yên tĩnh hơn, gần trường hơn. Cuộc sống dần ổn định: bài vở, việc làm thêm, bạn bè mới... Tôi nghĩ mình đã trưởng thành thật rồi. Những thứ thuộc về quá khứ – kể cả cậu – tôi đã gấp lại như một quyển sách cũ, cất sâu trong ngăn tủ.
Cho đến một buổi chiều, khi tôi đang đứng đợi xe buýt sau ca làm, thì một giọng nói cất lên sau lưng.
“Ơ... là cậu?”
Tôi quay lại. Là cậu thật – Huy, người bạn học cũ năm nào. Cậu mặc áo sơ mi màu be, tay cầm túi bánh mì, tóc hơi rối, và nụ cười vẫn như ngày nào: dịu dàng và hơi bối rối.
Chúng tôi đi bộ cùng nhau về một quán cà phê nhỏ gần trường tôi. Cậu học ở trường đại học cách đó không xa, học ngành kiến trúc. Vẫn thích ngồi gần cửa sổ. Vẫn hay uống cà phê sữa đá và luôn quên lấy đường.
Những lần gặp gỡ sau đó nhiều dần lên. Có hôm, cậu đến đón tôi sau buổi học. Có hôm, tôi mang trà sữa đến chỗ cậu đang làm đồ án. Chúng tôi không nói về “ngày xưa”, chỉ kể nhau nghe chuyện hiện tại – nhưng bằng cách nào đó, mọi điều đều tự nhiên như một phần vốn có.
Một buổi tối mùa thu, khi cả thành phố ngập trong sương mỏng và đèn vàng, cậu nói:
“Tớ từng rất muốn giữ khoảng cách. Vì sợ nếu lại gần, sẽ đánh mất điều gì đó đẹp đẽ. Nhưng sau này tớ hiểu, không thử một lần thì có giữ cũng chẳng còn gì để giữ.”
Tôi không trả lời. Tôi chỉ ngồi im, nhìn bàn tay cậu đặt hờ lên mặt bàn – đủ gần để chạm, nhưng cũng đủ xa để không lỡ một nhịp.
Chúng tôi không yêu nhau ngay.
Chúng tôi chỉ... ở cạnh nhau, đúng cách mà hai kẻ từng chậm một nhịp đang cố gắng sửa lại bản nhạc năm xưa.
Cậu đưa tôi đi qua từng con phố, kể những điều tưởng như vụn vặt: hôm nay trời hơi lạnh, hôm nay cậu ngủ quên mất giờ học, hôm nay cậu nhớ một giấc mơ có tôi trong đó.
Tôi cũng kể cho cậu nghe về những bức thư tôi không bao giờ gửi đi. Về bài thơ tôi từng viết về đôi mắt buồn ngủ của ai đó trong giờ Văn. Cậu cười, khẽ nói:
“Tớ muốn được đọc hết những điều đó. Kể cả những dòng mà cậu viết trong nước mắt.”
Một ngày đầu đông, trong một quán cà phê cũ kỹ giữa lòng thành phố, khi trời đang mưa rất nhỏ, cậu nói:
“Chúng mình thử làm lại từ đầu nhé? Lần này, là hai người thật sự.”
Tôi nhìn cậu. Đôi mắt vẫn là đôi mắt ấy – chỉ khác là, lần này, cậu không quay đi nữa.