Ba tháng sau kỳ thi tốt nghiệp, tôi dọn dẹp lại phòng. Giữa những chồng sách cũ, tôi tìm thấy chiếc phong thư màu xanh nhạt – là “bức thư gửi tương lai” mà tôi viết trong năm cuối cấp. Tự tay tôi dán kín nó bằng băng keo trong, và tự hứa ba năm sau mới được mở ra.

Nhưng tôi không đợi được đến lúc đó.

Tôi xé lớp băng dán, những dòng chữ nghiêng ngả của mình khi ấy như cuộn trào về:

“Ba năm sau, tớ hy vọng đã quên được cậu. Cậu – người bạn ngồi cuối lớp, người hay ngủ gật, người từng che ô cho tớ trong một chiều mưa phùn... Cậu không hề biết tớ từng thương cậu, nhưng như thế cũng được rồi. Cảm ơn vì đã tồn tại.”

Tôi đọc đi đọc lại. Bức thư ấy, vào khoảnh khắc ấy, khiến tôi nhận ra: có những điều không cần hồi đáp, vẫn có thể khiến người ta giữ mãi trong tim.

Tôi đậu vào một trường đại học không quá nổi tiếng, nhưng cũng vừa sức. Cuộc sống mới bắt đầu – bạn bè mới, thành phố mới, ký túc xá xa lạ và những buổi chiều tự đi siêu thị một mình. Bận rộn đến mức, đôi lúc tôi tưởng mình đã quên cậu thật rồi.

Nhưng mỗi lần trời đổ mưa nhẹ, tôi lại nhớ đến cái ô màu xám bạc năm ấy. Mỗi lần thấy ai đó ngồi nghiêng đầu bên cửa sổ trong thư viện, tôi lại nhớ đến ánh mắt lơ đãng của cậu trong những giờ học Văn buồn ngủ.

Hóa ra, không phải tôi không muốn quên – mà là có những hồi ức chẳng thể nào rời bỏ được.

Một lần nọ, tôi ghé lại ngôi trường cũ vào một chiều thứ Bảy. Trường vắng, sân bóng đầy lá rụng, và hàng phượng già đã bắt đầu trơ cành. Tôi đi quanh sân trường như thể tìm lại bóng hình cũ – không phải để gặp cậu, mà để gặp chính mình của năm mười bảy tuổi.

Tôi dừng lại trước lớp học cũ. Cánh cửa khép hờ, bảng đen vẫn còn phấn trắng ai đó viết:

“Thanh xuân là một cơn mưa – dù ướt, nhưng vẫn muốn được quay lại một lần nữa.”

Tôi khẽ mỉm cười, như vừa gặp lại chính trái tim mình năm nào.

Và rồi, tôi nhìn thấy cậu.

Không phải trong lớp học. Mà là bên kia đường, trong một quán trà sữa nhỏ đối diện trường. Cậu ngồi đó, áo sơ mi trắng, tóc đã dài hơn một chút, đang cắm tai nghe và nhìn vào điện thoại. Không có bạn bè xung quanh. Cũng không có nụ cười rạng rỡ ngày tốt nghiệp.

Tôi muốn bước sang. Nói gì đó. Hỏi gì đó. Hoặc ít nhất là gật đầu chào.

Nhưng tôi không làm gì cả.

Tôi đứng yên, nhìn cậu như cách tôi đã từng – lặng lẽ, từ xa, không mong chạm tới.

Mùa hè năm ấy, tôi nhận được một tin nhắn từ tài khoản phụ của cậu – không tên, không ảnh đại diện, nhưng tôi biết là cậu. Dòng tin nhắn chỉ vỏn vẹn:

“Bút máy hôm đó, tớ vẫn giữ. Và... nếu có cơ hội gặp lại, tớ sẽ kể cậu nghe chuyện mà tớ chưa từng kể.”

Tôi không trả lời. Không phải vì tôi không muốn, mà vì tôi sợ. Sợ nếu gặp lại, tất cả những cảm xúc tôi cố giấu bấy lâu sẽ lại trỗi dậy. Sợ rằng nếu cậu nói gì đó – dù là “xin lỗi” hay “giá như” – thì mọi kỷ niệm tôi đã gấp gọn sẽ bung ra không thể thu lại.

Tôi đã đi qua một năm – năm đầu đại học – mà không nhắc đến cậu. Nhưng thực ra, trong những câu chuyện kể với bạn bè, trong những bài thơ tôi viết, trong những dòng caption Instagram có vẻ vu vơ... cậu vẫn hiện diện. Như một dấu lặng đẹp đến đau lòng.

Một đêm mùa đông, khi thành phố lần đầu có tuyết nhân tạo rơi trong khu vui chơi, tôi nhận được một bức thư qua email. Địa chỉ người gửi là lạ, nhưng dòng mở đầu khiến tôi đứng tim:

“Gửi người con gái có chữ viết đẹp mà tớ từng để ý từ năm lớp 10.”

Cậu kể về quãng thời gian cuối cấp, rằng cậu đã từng nhìn tôi rất nhiều lần mà không dám bắt chuyện. Rằng cậu từng tò mò về những gì tôi viết mỗi giờ Văn, từng muốn hỏi tên bài hát tôi hay nghe trong tai nghe mỗi khi ngồi một mình ở ghế đá.

“Tớ không biết tình cảm ngày ấy gọi là gì. Nhưng nếu được quay lại, tớ nghĩ tớ sẽ thử một lần – để biết rằng thanh xuân không chỉ là chờ đợi, mà còn là can đảm để bước đến gần nhau hơn.”

Tôi đọc xong, tay run nhẹ. Không phải vì bất ngờ – mà vì, cuối cùng, chúng tôi cũng có cùng một nỗi niềm.

Nhưng tôi cũng hiểu: có những cảm xúc, dù trùng khớp, cũng không nhất thiết phải đi đến hồi kết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play