Thời gian trôi thật nhanh. Từ hai người ngồi cạnh nhau vì tình cờ, chúng tôi dần trở thành hai người thuộc về nhau.
Yêu một người từng là thanh xuân của mình, là một cảm giác kỳ lạ. Vừa thân thuộc, vừa mới mẻ. Có những thói quen cũ được nhắc lại, và cũng có những khía cạnh mới được khám phá.
Tôi biết cậu thích uống cà phê đá không đường vì hay mơ nhiều. Cậu biết tôi chỉ nghe nhạc không lời mỗi khi buồn. Chúng tôi biết cách dịu dàng với nhau, không vội vã, không chờ đợi những điều quá xa vời.
Nhưng cũng như bao đôi yêu nhau khác, có những lúc cãi vã, hiểu lầm, im lặng. Có lần tôi khóc trong mưa vì cảm giác mọi thứ sẽ lại quay về như cũ – một người bước đến, rồi lại rời đi.
Cậu ôm tôi thật chặt, thì thầm:
“Nếu một ngày nào đó cậu quên tớ, thì tớ sẽ kể lại từng mảnh ký ức của chúng mình – từ chiếc bút máy năm lớp 10, đến ánh mắt hôm tớ thấy cậu đứng dưới mưa chờ xe buýt. Từng chút một. Vì tớ đã khắc nó quá sâu để mà quên.”
Tôi không biết tương lai ra sao. Cũng chẳng dám chắc điều gì là mãi mãi. Nhưng ít nhất, ở hiện tại – ngay bây giờ – tôi biết:
Người mà tôi từng lặng lẽ thương suốt những năm tháng học trò... đang ngồi đối diện tôi, cười rất dịu dàng, và nắm tay tôi thật chặt.
Thanh xuân từng là một cơn mưa rào. Nhưng sau cơn mưa ấy, mặt trời lại lên. Và người ấy – dù đến muộn – vẫn là người mà tôi luôn đợi.
HẾT
“Có những người sinh ra không để bước qua đời nhau vội vàng. Họ chỉ đi vòng một chút – để khi gặp lại, cả hai đều đã đủ dũng cảm, đủ trưởng thành, để nắm tay nhau thật lâu.”