Màn đêm đen tối, ánh vàng ấm áp bao quanh cả căn phòng, chàng trai nằm trên giường nhắm chặt hai mắt, mày nhíu lại, khuôn mặt thuần khiết trắng như sứ đỏ ừng, đôi môi đỏ như sắp nhỏ máu, cậu nhẹ nhàng há miệng, giọng nói mềm mại bật ra giữa răng môi.

Cậu nghiêng đầu, khuôn mặt trắng nõn vô tình chạm vào tay đối phương.

Người đó ôm lấy khuôn mặt cậu, cúi đầu ngậm lấy bờ môi cậu.

Chàng trai mở mắt ra, thấy được một bóng người mông lung trước mặt.

"Thành Hàn." Cậu nhẹ giọng gọi.

Thành Hàn mở phựt mắt ra, ngồi dậy từ trên giường.

Lại nằm mơ, lại là giấc mơ kiều diễm ấy.

Đây không biết đã là giấc mơ thứ bao nhiêu của anh kể từ sau khi xảy ra chuyện ngày hôm đó rồi.

Thành Hàn vén chăn lên, quả nhiên, chú đại bàng của mình đã nóng lòng muốn vỗ cánh bay đi từ sớm rồi.

Anh bất đắc dĩ nằm xuống, cầm lấy điện thoại di động để bên gối.

Đã ba tiếng rưỡi kể từ khi gửi tin nhắn đi rồi, nhưng mà Tô Thanh vẫn chưa trả lời anh.

Là không thấy được hay là không muốn để ý đến anh?

Thành Hàn trằn trọc, chưa từ bỏ ý định mà gửi tiếp: [Ghế vip, hình như tầm nhìn cũng không tệ lắm.]

Gửi xong, anh bắt đầu đợi Tô Thanh trả lời lần nữa.

Nhưng mà một phút trôi qua, hai phút trôi qua, mười phút trôi qua, năm mươi phút trôi qua, Tô Thanh vẫn không trả lời anh.

Vì sao? Thành Hàn lại suy nghĩ, không có hứng thú với concert?

Thế cậu cảm thấy hứng thú với cái gì?

Phim? Kịch nói? Hoà nhạc?

Hay là leo núi? Cưỡi ngựa? Bida?

Thành Hàn suy đi nghĩ lại, nghĩ thế nào cũng không ra được.

Chuyện này cũng không thể trách anh, tuy anh và Tô Thanh học cùng lớp cấp ba, nhưng chỉ là bạn học bình thường thôi, cũng không giao lưu nhiều, đương nhiên không biết rõ sở thích của cậu.

"Haiz." Thành Hàn thở dài: "Sớm biết thế thì lúc tốt nghiệp đã viết sổ lưu bút như bao người."

Vậy thì anh có thể xem Tô Thanh viết sở thích gì trong sổ lưu bút rồi.

Đúng rồi! Sổ lưu bút!

Đầu óc Thành Hàn bỗng nhiên sáng bừng, tuy anh không có sổ lưu bút, nhưng lớp trưởng của bọn họ chắc chắn có, hỏi cậu ta một chút không phải là được sao.

Thành Hàn gửi tin nhắn cho lớp trường lần nữa: [Năm đó khi tốt nghiệp cấp ba, cậu có cho mọi người viết sổ lưu bút đúng không?]

Lát sau lớp trưởng gửi tin nhắn lại: [Có.]

Thành Hàn: [Cho tôi xem thử.]

Lớp trưởng: ???

Lớp trưởng: [Thế cho cậu xem bằng cách nào?]

Thành Hàn gọi video qua: "Thế này đi, cậu chĩa camera về phía sổ lưu bút, sau đó lật cho tôi xem."

Lớp trưởng: ???

Lớp trưởng nghe anh nói vậy thì chỉ cảm thấy mê man: "Tôi có thể hỏi một chút, là cậu có mục đích gì không?"

Thành Hàn: …

Thành Hàn ho khan một tiếng, giả vờ nói: "Chẳng phải mấy tháng trước họp lớp sao, tôi hơi hoài niệm năm đó, cho nên muốn xem."

Lớp trưởng: ??? Phải không? Cậu ta nghi ngờ lắm~

Lớp trưởng mở ngăn tủ ra, tìm trong chốc lát, cuối cùng cũng tìm được quyển sổ lưu bút viết lúc tốt nghiệp cấp ba.

Cậu ta lấy ra, ngồi trước bàn, bắt đầu lật cho Thành Hàn xem.

"Cậu dí camera vào một chút." Thành Hàn nhìn chằm chằm màn hình: "Cậu làm thế tôi không thấy rõ tên."

Lớp trưởng: ??? Xin hỏi, cậu muốn tìm tên ai?!

Lớp trưởng không còn gì để nói, chỉ đành cầm điện thoại lại gần thêm một chút.

Cậu ta vừa lật vừa báo tên cho Thành Hàn: "Tô Vũ… Lưu Thắng… Tiền Nguyệt… Tô Thanh… Triệu Hiểu Phong…"

"Chờ đã." Thành Hàn vội vã gọi cậu ta lại: "Lật lui một chút."

Lật lui? Lớp trưởng chậm rãi lật sổ lưu bút về phía trước một trang, hai chữ "Tô Thanh" lập tức đập vào mắt.

Loay hoay cả buổi là để tìm cậu ấy sao!

Lớp trưởng lập tức bật cười: "Tìm Tô Thanh à? Cậu nói sớm đi chứ, còn để tôi lật cả buổi."

"Không đúng." Lớp trưởng đột nhiên nhớ ra gì đó: "Ba tháng trước có phải cậu hỏi xin tôi WeChat của cậu ấy không? Vừa xin WeChat của cậu ấy vừa tìm lưu bút của cậu ấy, cậu làm gì thế? Thích cậu ấy à?"

"Dĩ nhiên không phải." Thành Hàn không chút do dự: "Tôi chỉ là quan tâm bạn học cũ thôi."

"Thế sao cậu không quan tâm đến người bạn học cũ của cậu là tôi đây?"

Thành Hàn: … Đương nhiên là vì cậu không quấy nhiễu tâm trí của tôi rồi!

Thành Hàn nghĩ đến đây là đã cảm thấy đau đầu.

Kể từ cái đêm anh và Tô Thanh ngủ với nhau, ba tháng qua, anh gần như chưa ngủ ngon được đêm nào!

Đêm nào nằm xuống anh cũng thấy cảnh đẩy xe bò đêm đó với Tô Thanh cứ tua lại trong đầu, sáng nào thức dậy, chú đại bàng của anh cũng đều muốn vỗ cánh bay đi.

Thế nên ba tháng qua, sáng anh uống trà hoa cúc, tối anh uống nước lê tuyết, sáng cúc tối lê, cật lực hạ hoả cho mình, nhưng căn bản không có tác dụng, thậm chí còn nổi hai cục mụn.

Phải biết rằng, lúc dậy thì anh còn chưa từng nổi mụn, bây giờ lại ức chế đến nỗi nổi mụn!

Cũng đúng, tối nào cũng mơ thấy đẩy xe bò, ai mà chịu cho nổi?!

Cho nên Thành Hàn muốn liên lạc với Tô Thanh, thương lượng một chút, xem có thể cho anh ôn lại giấc mộng xưa, tiếp tục hành trình đẩy xe được không, chẳng qua đâu có ai vừa mở miệng ra đã hẹn người ta đi đẩy xe bò, nhất là đêm đó của bọn họ chỉ là một tài nạn ngoài ý muốn. ( truyện trên app t.y.t )

Thành Hàn rất ngại, nhưng anh quả thật không muốn mình lại ban đêm đẩy xe, ban ngày hạ hoả mỗi ngày như thế nữa đâu, cho nên anh muốn hẹn Tô Thanh ra ngoài, đi xem concert hoặc là xem phim với cậu, đến lúc đó một khi Tô Thanh vui vẻ, khoảng cách giữa hai người sẽ gần hơn, anh lại khéo léo bàn bạc với cậu chuyện hạ hoả.

Nhưng ai ngờ, Tô Thanh căn bản không để ý đến anh.

Thành Hàn yên lặng thở dài trong lòng, dí sát vào màn hình xem sở thích của Tô Thanh.

Xem xong, ban đầu đã không biết nên làm gì, bây giờ Thành Hàn càng không biết nên làm gì.

Tô Thanh viết sở thích rất đơn giản, chỉ là quá đơn giản!

Hứng thú: [Tiền]

Sở thích: [Kiếm tiền]

Châm ngôn cuộc đời: [Tôi thấy money rất quyến rũ, có lẽ money cũng thấy tôi như thế.]

Thành Hàn: …

Anh có thể làm gì bây giờ?

Anh cũng không thể nói thẳng với Tô Thanh là: Cho cậu 300 vạn, đẩy xe với tôi đi!!

Lúc đó e rằng Tô Thanh sẽ dứt khoát kéo anh vào sổ đen vô thời hạn, còn tặng kèm một tiếng: Biến thái!

Thành Hàn buồn đến mức cảm thấy cục mụn thứ ba của mình sắp nhô lên rồi.

"Xem xong chưa?" Lớp trưởng hỏi anh.

"Xem xong rồi." Thành Hàn yếu ớt nói: "Vất vả rồi, lát nữa lì xì cho cậu."

Nói xong, Thành Hàn cúp máy, gửi tiền lì xì cho lớp trưởng.

Lớp trưởng nhanh chóng nhận lì xì, còn ân cần hỏi: [Nếu có gì cần tôi hỗ trợ, cậu cứ mở miệng bất cứ lúc nào.]

Thành Hàn: [Được, cảm ơn.]

[Không cần khách sáo.]

Lớp trưởng trả lời xong thì lập tức tìm Tô Thanh: [Có ở nhà không có ở nhà không có ở nhà không, vừa rồi Thành Hàn tìm tôi để xem lưu bút của cậu đấy!]

Tô Thanh: !!!

Tô Thanh đang bầu bì mà giật mình ngồi dậy, trời ơi bà cố nội ơi: [Thành Hàn tìm cậu, xem lưu bút của tôi?!!!]

Lớp trưởng: [Đúng vậy, còn xem rất nghiêm túc!]

Tô Thanh: …

[Cậu có hỏi cậu ta vì sao không?]

Lớp trưởng: [Tôi hỏi rồi, cậu ta nói quan tâm bạn học cũ, tôi nói sao không quan tâm đến bạn học cũ là tôi này, cậu ta không lên tiếng.]

Tô Thanh: …

Lớp trưởng: [Hai người các cậu có chuyện gì thế?]

Tô Thanh: … Còn có thể là chuyện gì, không phải là cậu mang thai con của Thành Hàn thôi sao.

Tô Thanh đang nghĩ ngợi thì đột nhiên lại cảm thấy buồn nôn, vội vã vào phòng vệ sinh nôn khan nửa ngày.

Được rồi, chứng nôn nghén quả thật khiến cậu muốn quên đi chuyện cậu mang thai cũng không được.

Tô Thanh nằm lại lên giường, cầm điện thoại lên, hỏi: [Cho nên cậu ta xem một lúc lâu, nhìn ra cái gì?]

[Tôi có biết đâu.] Lớp trưởng trả lời.

[Vãi! Chờ đã!]

Tô Thanh đang định trả lời thì thấy lớp trưởng gửi mấy chữ này qua.

Cậu chờ, lát sau, lớp trưởng gửi đến tin nhắn mới nhất: [Cậu ta vừa gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi có biết cậu thích hoạt động gì không, ví dụ như xem phim hay leo núi các kiểu.]

Tô Thanh: ??? Hả? Ý gì?

[Cậu có không?] Lớp trưởng hỏi cậu.

Tô Thanh: [Cho dù trước đây có, thì bây giờ cũng hết rồi.]

Cậu là một "thai phu", còn leo núi cái gì chứ!

Nhưng Thành Hàn hỏi chuyện này để làm gì?

Hẹn cậu ra ngoài chơi?

Mối quan hệ của bọn họ là kiểu có thể hẹn nhau đi chơi sao?

Thế thì muốn làm gì?

Cũng không thể là định đòi lại hơn 3 vạn kia chứ?

Không đến nỗi chứ, anh giàu thế mà vẫn để ý đến hơn 3 vạn đó à?

Tô Thanh nghĩ không ra, nhưng bất kể là cái gì, cậu cũng không muốn ra ngoài với Thành Hàn.

Tóm lại là trước đây bọn họ cũng không có quan hệ gì, vậy thì sau này cũng không cần có quan hệ gì.

[Cho nên, vừa rồi cậu ta xem một lúc lâu lẽ nào là xem hứng thú và sở thích của cậu?] Lớp trưởng suy đoán.

Nói xong, cậu ta lại gửi tấm hình qua: [Cậu xem hứng thú và sở thích cậu tự viết đi, thảo nào cậu ta xem xong còn phải hỏi hoạt động cậu thích.]

Tô Thanh nhìn hứng thú và sở thích mà mình viết hồi cấp ba, bất giác nở nụ cười.

So với leo núi hay xem phim gì gì đó, đương nhiên cậu thích tiền hơn, cái này không có vấn đề gì.

Tô Thanh gửi biểu tượng cảm xúc ha ha, để điện thoại sang một bên, định tiếp tục chiến thuật chiến tranh lạnh với Thành Hàn.

Thành Hàn đợi một ngày cũng không đợi được câu trả lời của Tô Thanh.

Phía lớp trưởng cũng không có thông tin nào hữu dụng, cho dù anh hỏi thẳng hứng thú sở thích của Tô Thanh thì cũng không có thu hoạch gì.

Thành Hàn thấy trời lại sắp tối, chỉ đành tiếp tục đi nấu một nồi nước lê tuyết cho mình.

Anh cũng không trách Tô Thanh, trước đây hai người họ quả thật không thân thiết, WeChat cũng vừa kết bạn vào ba tháng trước, tuỳ tiện mời như thế, đối phương không muốn để ý cũng rất bình thường.

Huống gì, anh còn có ý đồ bất chính, bụng dạ khó lường.

Thành Hàn uống nước lê tuyết, suy nghĩ một chút, vẫn không cam lòng.

Anh lại cầm điện thoại lên, đánh một hồi trống để cổ vũ tinh thần cho bản thân, rồi gọi điện thoại cho Tô Thanh.

Tô Thanh: !!!

Tô Thanh sợ đến mức suýt nữa ném điện thoại đi.

Đêm hôm khuya khoắt sao lại đột nhiên gọi điện thoại!

Rốt cuộc anh muốn làm gì?!

Tô Thanh bất đắc dĩ nghe máy: "Chuyện gì?"

"Tôi gửi tin nhắn cho cậu, cậu có thấy không?" Thành Hàn dịu dàng nói.

"Ừm."

"Vậy là cậu không có hứng thú sao?"

"Ừm."

"Thế cậu cảm thấy hứng thú với cái gì?"

Tô Thanh: …

Tô Thanh cảm thấy anh khá tốt tính.

Nếu là cậu, đối phương rõ ràng thấy được tin nhắn của cậu mà cả ngày không trả lời, cậu đã cúp điện thoại từ sớm, chứ đâu mà nói năng nhẹ nhàng với đối phương thế này.

"Không có."

"Thế cậu muốn ăn gì không? Gần đây gần công ty chúng tôi mới mở một quán Nhật, mùi vị cũng không tệ lắm, cậu muốn nếm thử một chút không?"

"Tôi sợ nhiễm phóng xạ." Tô Thanh cố ý nói.

"Thế thì lẩu?"

"Quá dầu."

"Thịt nướng?"

"Quá khô."

"Đồ xào?"

"Quá bình thường."

"Dimsum kiểu Hồng Kông?"

"Quá nhạt nhẽo."

Thành Hàn: …

"Thế cậu muốn ăn gì?" Giọng của Thành Hàn vẫn dịu dàng như ban đầu.

Tô Thanh: … Không phải chứ, đại ca à, cảm xúc của cậu ổn định vậy sao? Thế mà không nổi điên à?!

Đúng là tốt tính, tính tốt như vậy, con sinh ra chắc cũng là một em bé tốt tính ngoan ngoãn nhỉ.

Em bé?

Em bé!

Trong đầu Tô Thanh bỗng chốc hiện lên một suy nghĩ, cậu hơi ngượng ngùng nói: "Tôi có thể hỏi cậu mấy vấn đề không?"

"Đương nhiên có thể." Thành Hàn không chút do dự.

Đừng nói là mấy vấn đề, mấy trăm cũng được!

"Cậu muốn hỏi gì?"

"Lúc đó thành tích thi đại học của cậu cực kỳ tốt đúng không?"

Thành Hàn: ???

Sao lại đột nhiên hỏi cái này?

Thành Hàn hơi khó hiểu, nhưng vẫn khiêm tốn đáp: "Cũng không tệ lắm."

Tô Thanh chỉ nhớ lúc đó anh hẳn là đứng top đầu.

Cái gen này, con sinh ra chắc chắn cũng thông minh!

"Thế cơ thể cậu cũng rất khoẻ mạnh đúng không?"

Thành Hàn nghe vậy thì lập tức bỏ cái ly xuống, nghiêm túc nói: "Cực kỳ khoẻ mạnh, nếu cậu cần, tôi có thể cho cậu xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ mấy tháng trước của tôi, cậu yên tâm, tuyệt đối không có bệnh gì không nên có đâu."

Tô Thanh gật đầu, xem ra cũng không có tiền sử bệnh trong gia đình, em bé cũng sẽ không di truyền, không tệ!

Thành Hàn còn tưởng Tô Thanh hỏi chuyện này là vì ba tháng trước, rất sợ cậu cảm thấy mình không khoẻ mạnh, sau đó không muốn đẩy xe với anh nữa, anh không khỏi bổ sung: "Lát nữa tôi sẽ gửi báo cáo kiểm tra sức khoẻ của tôi cho cậu."

"Được." Tô Thanh đồng ý.

Thành Hàn nghe thấy tiếng cười xen lẫn trong giọng nói của cậu, dường như không bài xích mình như trước nữa, anh vội vàng nói: "Hay là thế này đi, ngày mai tôi mời cậu ăn cơm, vừa hay đưa báo cáo kiểm tra sức khoẻ cho cậu xem luôn."

Tô Thanh: ???

Nhà ai người bình thường lại mang cả báo cáo kiểm tra sức khoẻ đi ăn cơm chứ!

Tô Thanh từ chối: "Cậu gửi cho tôi là được."

"Chuyện lần trước, tôi hiểu lầm cậu, tôi vẫn luôn băn khoăn trong lòng, cho nên vẫn luôn muốn mời cậu ăn một bữa."

"Không cần." Tô Thanh không để tâm: "Cậu đã cho tôi tiền, chuyện này cho qua đi."

Thành Hàn: …

Thành Hàn nhớ sở thích cậu viết trong lưu bút, thử thăm dò: "Hay là thế này, tôi sẽ cho cậu 3 vạn nữa, mua một tiếng của cậu, cậu cho tôi mời cậu ăn cơm nhé."

Tô Thanh: !!!

"Không phải." Tô Thanh khó hiểu: "Vì sao cậu nhất định phải gặp tôi?"

Thậm chí còn sẵn sàng cho cậu 3 vạn!

Thành Hàn: … Đương nhiên là vì tâm tư sâu kín, suy nghĩ bất lương của anh rồi!

Nhưng mà Thành Hàn ngại nói.

"Được chứ?"

"Không được." Tô Thành không hề nể nang.

Vô duyên vô cớ ân cần, chắc chắn có âm mưu!

Cậu sẽ không mạo hiểm đâu!

"Tôi cúp đây." Tô Thanh nói: "Cậu đừng hẹn tôi nữa."

"Chờ đã." Thành Hàn cuống cuồng nói: "Thế 5 vạn thì sao?"

Tô Thanh: !

"Hay là 10 vạn?"

Tô Thanh: !!

"20 vạn cũng được, chỉ cần cậu đồng ý gặp tôi!"

Tô Thanh: !!!

"Hay là 30 vạn…"

Tô Thành dứt khoát cúp điện thoại cái "cụp".

Nếu không cúp, cậu sợ mình thật sự không chống lại nổi ma lực của đồng tiền mất!

30 vạn đấy!

Tô Thanh cảm thấy lòng đau như cắt, cậu phải viết bao nhiêu bản thảo mới có thể kiếm được 30 vạn chứ!

Thật không hổ là trùm phản diện quỷ kế đa đoan! Quá giỏi mê hoặc lòng người!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play