Tô Thanh dứt khoát cúp điện thoại cái "cụp".
Thành Hàn: ???
Thành Hàn nhìn điện thoại di động đột nhiên bị ngắt trước mặt, sao đang yên đang lành lại cúp máy?
Lẽ nào thật sự là anh quá tham lam không biết đủ?
Có không?
Thành Hàn cầm điện thoại di động, bắt đầu suy nghĩ.
Một khi suy nghĩ, ký ức tối hôm qua cũng từ từ ùa về, ga giường màu trắng, tóc đen như mực, cơ thể mảnh khảnh mềm mại của chàng trai, kèm theo tiếng thở dốc vụn vặt và tiếng khóc nức nở mơ hồ, như đóa dành dành trôi nổi giữa biển khơi vô tận.
Thành Hàn: …
Thành Hàn cảm thấy dường như mình lại hơi bất ổn rồi.
Anh nhanh chóng cầm lấy nước đá trên bàn, uống ừng ực.
Sao thế?
Hiệu lực của thuốc kích thích vẫn chưa tan hết sao? Nếu không thì tại sao chỉ nhớ lại mà anh đã muốn thêm lần nữa rồi!
Cái loại thuốc kích thích này lợi hại thật đó!!
Cả đêm rồi mà vẫn còn dư âm!
Thành Hàn đứng lên, đi tới trước cửa sổ, để gió lạnh thổi vào mặt mình.
Ừm, chắc chắn là do tàn dư của thuốc rồi.
Tuyệt đối không thể nào là vì anh tham lam không biết đủ được!
Tuyệt đối!
Bên kia, Tô Thanh xấu hổ cúp điện thoại, nằm lên giường lần nữa.
Cậu gọi một phần đồ ăn bên ngoài, nhân lúc người ta còn chưa giao tới, cậu ngồi dậy, mở máy tính ra, chuẩn bị làm việc một lúc.
Tô Thanh là một nhà văn, hay nói cách khác là người viết tự do.
Tự do đến mức nào?
Chỉ cần là thứ cậu biết viết, có thể viết, thì cậu đều viết hết.
Từ tiểu thuyết, tản văn, cho đến thời trang, nhiều chuyện, chỗ nào có tiền là chỗ đó có Tô Thanh.
Thậm chí để cho mình trông có vẻ chuyên nghiệp hơn một chút, Tô Thanh còn đặc biệt đặt những bút danh khác nhau cho từng thể loại khác nhau.
Dưới Gốc Cây Ngô Đồng chính là bút danh Tô Thanh mới đặt cho mình gần đây, định dùng để đăng tiểu thuyết thanh xuân của mình trên một tạp chí tình yêu thanh xuân mới hợp tác.
Chẳng qua trước đây cậu vẫn luôn không có linh cảm gì cả, cho nên biên tập của tạp chí hỏi cậu mấy lần, cậu đều nói vẫn đang chỉnh sửa, gần xong rồi.
Bây giờ, Tô Thanh lại đột nhiên có một chút linh cảm.
Cậu hoàn toàn có thể viết nên một câu chuyện tình yêu từ tình một đêm dẫn đến mang thai bỏ trốn!
Nam nữ chính thầm mến nhau hồi cấp ba, nhưng ngại đủ nguyên nhân nên không bày tỏ, sau khi tốt nghiệp đại học thì hai người tình cờ gặp lại nhau trong một buổi họp lớp, dưới tác động của men rượu, họ đã ngủ với nhau, sau đó nữ chính phát hiện ra mình mang thai, cô ấy không dám để nam chính biết, chỉ có thể bỏ trốn với cái thai ấy, còn nam chính thì nghĩ rằng cô ấy không thích mình, tinh thần chán nản, cho đến sáu năm sau, anh ấy gặp phải một đứa trẻ có khuôn mặt giống mình y chang, mà mẹ của đứa trẻ ấy lại chính là người anh ấy đã từng thầm yêu.
Cốt truyện mặc dù hơi cũ, nhưng cũ không phải là vấn đề, viết hay là được rồi.
Tô Thanh lập tức tuôn trào câu chữ, bắt đầu gõ như bay trên bàn phím, viết nên một câu chuyện cứ phải gọi là máu chó và tình yêu thuần khiết cùng tung bay, nước mắt hòa lẫn với dịu dàng đê mê.
Một khi viết là cậu viết suốt ba tháng.
Trong vòng ba tháng, toà soạn đã lần lượt đăng tải phần đầu của tiểu thuyết, ngoài dự đoán của biên tập, tiểu thuyết này của Tô Thanh thế mà lại có tiếng vang còn tốt hơn dự tính của cô.
Biên tập vui quá, lấy hết luôn bản thảo dự trữ phía sau của cậu, thanh toán tiền nhuận bút trước thời hạn cho cậu, còn cổ vũ cậu nhanh chóng sáng tác truyện tiếp theo.
Cầm khoản tiền mới nhận được, Tô Thanh quyết định khao mình một bữa thật tử tế.
"Ăn lẩu không? Tôi mời cậu." Tô Thanh hào hứng gọi điện thoại cho bạn thân của mình là Trương Kinh.
"Ăn chứ." Trương Kinh không chút do dự: "Cậu gặp phải chuyện gì tốt à?"
"Mới kiếm được một khoản nhuận bút, cho nên cậu mới được hưởng ké đó."
"Thế thì còn gì bằng." Trương Kinh dọn dẹp đồ đạc: "Cậu chờ đó, tôi tan làm rồi, tới ngay, vẫn chỗ cũ à?"
"Ừm." Tô Thanh gật đầu.
Trong chốc lát, Tô Thanh đã tới "chỗ cũ" mà hai người đã hẹn nhau trước kia.
Tiệm lẩu này cách khu nhà của cậu và Trương Kinh không xa, lẩu đủ cay, giá cả lại rẻ, có thể nói là lựa chọn hàng đầu mỗi lần hai người ăn lẩu.
Tô Thanh vừa mới chọn nước lẩu xong thì Trương Kinh cũng đã đến.
Hai người cùng chọn món, chờ nước lẩu sôi.
Vất vả lắm lẩu mới sôi, Tô Thanh lại không biết bị gì mà luôn cảm thấy mùi lẩu hôm nay hơi khó ngửi.
Cậu nhíu mày, bưng đồ uống lên uống một ngụm.
"Cho này." Trương Kinh gắp một đũa thịt bò nhúng chín bỏ vào đĩa dầu của cậu.
Tô Thanh cầm lên, vừa mới bỏ vào miệng, chỉ nhai một cái thôi đã đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Cậu lập tức đứng dậy chạy vào phòng vệ sinh.
Chỉ để lại Trương Kinh đang cầm đũa gắp đồ ăn: ??? Như thế là, khó chịu à?
"Cậu làm sao thế?" Trương Kinh hét lớn.
Nhưng mà Tô Thanh lại không có lòng dạ nào để trả lời cậu ấy, cậu chạy vào phòng vệ sinh, nhả miếng thịt trong miệng ra, nhưng cảm giác buồn nôn đó không hề biến mất.
Tô Thanh nôn khan trong chốc lát, thấy thật sự không nôn ra được gì cả, cậu mới lau miệng, quay về lần nữa.
Trương Kinh thấy cậu về thì lo lắng nói: "Khó chịu à?"
"Hơi buồn nôn."
"Sao lại đột nhiên buồn nôn?"
"Tôi nào biết." Tô Thanh nhìn cậu ấy: "Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?"
Trương Kinh: "… Tôi chỉ là bác sĩ, chứ đâu phải thần tiên."
"Thế cậu còn ăn được nữa không?" Trương Kinh lo lắng hỏi.
"Phải được." Giọng điệu Tô Thanh kiên định.
Nói xong, Tô Thanh định đi kiếm đồ ăn trong nồi lẩu, kết quả đang ăn thì cái cảm giác buồn nôn đó lại ập tới, Tô Thanh vội vã cầm giấy lên, nhả đồ ăn trong miệng ra ngoài.
Trương Kinh thấy cậu như vậy, tay gắp thức ăn cũng bất giác ngừng lại.
"Nhìn cái điệu bộ này của cậu, ai không biết còn tưởng cậu mang thai đấy."
Tô Thanh: …
"Tôi là đàn ông." Tô Thanh không còn lời nào để nói.
"Nên tôi mới nói "ai không biết còn tưởng" đấy." Trương Kinh cười nói.
Tô Thanh liếc cậu ấy, lại ăn đồ ăn trong chén một lần nữa.
Một bữa lẩu, Tô Thanh nôn bốn lần, đến cuối cùng hai người đều chưa ăn được bao nhiêu, Tô Thanh không dám ăn nhiều, sợ mình nôn thật.
Còn Trương Kinh thì thấy cậu ăn không ngon, mình cũng ngại ăn nhiều, sợ Tô Thanh cảm thấy thèm.
Ăn lẩu xong về đến nhà, Tô Thanh cũng không buồn nôn nữa, nhưng không có tinh thần gì cả, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì mệt mỏi.
Cậu vốn nghĩ lần đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, nhưng chẳng mấy chốc cậu đã phát hiện ra, cái "tai nạn ngoài ý muốn" đó không phải là chuyện lần đó, mà là mình bây giờ!
Thứ ba, cậu gọi cho mình một phần món hầm cay, nhưng mà mới bỏ món hầm cay vào miệng, cậu đã… nôn!
Thứ tư, cậu gọi cho mình một phần thịt kho tàu, nhưng mà thịt kho tàu mới bưng lên bàn, cậu đã… nôn!
Thứ năm, Trương Kinh chuyển cho cậu 50 tệ, cậu bèn mua một phần gà rán sốt cay về, kết quả mùi gà rán sốt cay vừa mới bay ra, một lần nữa, cậu lại… nôn!
Trương Kinh: …
"Cậu không sao thật chứ?"
Tô Thanh: "… Chắc, chắc thế."
Trương Kinh rất hoài nghi: "Mấy ngày nay cậu có ăn cái gì không?"
"Salad rau củ, salad hoa quả, salad rau củ hoa quả hỗn hợp."
Trương Kinh: …
"Hay là đến bệnh viện xem thử đi." Trương Kinh đề nghị: "Vừa hay sáng mai tôi đi làm, cậu qua đây, tôi khám cho cậu."
"Không cần đâu." Tô Thanh từ chối: "Tôi thì có thể có chuyện gì được chứ."
"Đề phòng hiểu không? Đến khi thật sự gặp chuyện không may thì không còn kịp rồi, lát nữa tôi lấy số giúp cậu, đến lúc đó cậu mà không tới, thứ năm tới cậu chuyển tôi 50 tệ."
Tô Thanh: …
Tô Thanh không còn cách nào, chỉ đành đến bệnh viện khám vào ngày mai.
Không khám thì không biết, khám một cái là giật mình.
Tô Thanh nhìn kết quả siêu âm B của mình ở trước mặt, vẻ mặt khiếp sợ: "Cậu nói cái gì?!"
Trương Kinh còn khiếp sợ hơn cậu: "Thì… thì… cậu… cậu có khả năng mang thai rồi."
"Tôi làm sao?"
"Mang thai."
"Mang cái gì?"
"Mang thai."
"Mang thai gì?"
"Mang thai."
Tô Thanh: …
Tô Thanh chỉ vào chính mình: "Cậu nhìn cho rõ, tôi là đàn ông."
"Tôi biết, tôi còn từng vào phòng vệ sinh với cậu mà, tôi có thể không biết cậu là đàn ông sao?"
"Thế sao cậu nói tôi mang thai?"
"Có phải tôi nói đâu, là siêu âm nói." Trương Kinh quay hình ảnh siêu âm tới trước mặt cậu mà oán giận: "Cậu tự xem đi."
"Tôi không xem." Tô Thanh quay đầu sang một bên: "Tôi không thể nào mang tha… oẹ…"
Tô Thanh lập tức bịt miệng lại, không để mình nôn ra.
Trương Kinh: "… Nhìn thế kia, cậu còn nói cậu không thể mang thai?"
Tô Thanh: …
"Có khi nào tôi không phải là đàn ông không?" Tô Thanh hoàn toàn không thể hiểu nổi.
"Tôi cũng không biết, dù sao thì, tôi cũng không phải bác sĩ phụ khoa."
Tô Thanh: …
"Hơn nữa…" Trương Kinh thật sự không nhịn nổi nữa, lặng lẽ áp sát vào cậu mà nói: "Hơn nữa, cậu quan hệ từ bao giờ? Cậu còn không có người yêu, nam hay nữ gì cũng không có, thế thì làm sao mà có thai được?!"
Tô Thanh: !!!
Tô Thanh lập tức nhớ đến đêm hôm đó.
Má nó chứ!
Cậu chỉ lo kinh hãi về việc mình có thai, mà quên mất đứa bé này không chỉ là của cậu! Mà còn của Thành Hàn!
Cậu và Thành Hàn! Thế mà lại! Có một đứa con!
Chuyện này có phù hợp không!
Hợp lý không?!
Logic không?!
"Vẻ mặt của cậu là sao thế? Tại sao cậu dường như không hề kinh ngạc chút nào đối với vấn đề này?" Trương Kinh lập tức trợn tròn mắt: "Vãi! Lẽ nào cậu lén yêu đương sau lưng tôi!!"
"Không có không có." Tô Thanh vội vã phủ nhận: "Sao tôi lại lén yêu đương sau lưng cậu được chứ? Tất nhiên là phải kéo tới trước mặt cậu khoe khoang một phen rồi."
"Thế mà cậu không kinh ngạc chút nào?"
"Thì không phải là…" Tô Thanh hơi chột dạ.
"Không phải?"
"Không phải…"
"Rốt cuộc cậu không phải cái gì?"
"Thì…" Tô Thanh hơi ngượng ngùng: "Thì… tôi không chú ý, vậy đó."
Trương Kinh: !!!
"Ngủ với người ta rồi?" Trương Kinh nhỏ giọng suy đoán.
Tô Thanh gật đầu.
Trương Kinh: !!!!!
Trương Kinh xắn tay áo lên: "Con chó nào dám sơ múi cậu hả?!"
"Cũng không thể nói như thế được." Tô Thanh nói: "Đàn ông với nhau cả, không có chuyện ai sơ múi ai cả đúng không?"
Trương Kinh: "Cho nên cậu ngủ với một người đàn ông?"
Tô Thanh: … Nếu cậu ngủ với con gái, thì bây giờ đến lượt cậu mang thai chắc?
"Người đàn ông nào?" Trương Kinh tò mò: "Người đàn ông này có đáng tin không? An toàn khoẻ mạnh không? Tôi có quen không?"
Tô Thanh: "Ha, ha ha, ha ha ha."
"Cậu cười cái gì mà cười, trả lời câu hỏi của tôi đi!"
"Rất… rất đáng tin." Tô Thanh cân nhắc nói.
Chỉ với thân phận của Thành Hàn thôi thì có gì không khoẻ mạnh cũng đều dùng tiền chữa cho khoẻ mạnh hết, hơn nữa, anh là nam phụ si mê nhân vật chính mà không thành, sẽ không dính bệnh truyền nhiễm gì xấu xa đâu, nếu không thì sao anh có thể làm nam thứ được, làm nam phụ của phụ của phụ của phụ thì còn tạm được.
Cho nên chắc là anh vẫn còn an toàn.
"Tôi cảm thấy sẽ không có bệnh gì đâu."
Trương Kinh gật đầu, lại cố ý nói: "Cho nên, tôi biết người đó?"
Không phải chứ, sao cậu có thể chỉ dựa vào một câu "không có bệnh gì" là kết luận ngay cậu biết người này vậy?
Tô Thanh cũng không nỡ nói dối với bạn thân của mình, vì vậy chỉ có thể trừng mắt nhìn: "Chúng ta có thể bỏ qua đề tài này không?"
"Được." Trương Kinh cũng không truy hỏi: "Vậy thì nói đến đứa bé đi, đứa bé này, cậu có định giữ lại không?"
Tô Thanh: …
"Không vội." Trương Kinh dịu giọng nói: "Chuyện này đối với cậu mà nói quả thật cũng rất đột ngột, cậu suy nghĩ cho thật kỹ, suy nghĩ xong thì cho tôi câu trả lời."
"Hơn nữa…"
"Hơn nữa?" Tô Thanh nghi hoặc.
"Hơn nữa, cái thai của cậu, hình như là thai đôi đấy." Trương Kinh nhìn ảnh siêu âm, sắc mặt khó tả.
Tô Thanh: ???!!!
"Cậu nói cái gì?!"
"Không phải tôi nói, mà siêu âm thể hiện như thế." Trương Kinh giơ ảnh siêu âm trước mặt cậu: "Cho nên, sinh hay không sinh, cậu tuyệt đối phải suy nghĩ cho kỹ càng."
Tô Thanh: …
Tô Thanh yên lặng nhìn thoáng qua ảnh siêu âm trong tay cậu ấy, sao lại đột nhiên có thai vậy?
Còn là thai đôi!
Thật sự nghĩ thôi cũng cảm thấy rất huyền ảo.
Cả ngày hôm đó, Tô Thanh đều suy tư về chuyện đứa bé, thế nên buổi tối nằm mơ, cậu đi siêu thị, một đứa nhỏ chui ra từ hộp bánh quy gọi cậu là "ba", cậu đi công viên, khuôn mặt của đứa nhỏ lại chui ra từ nụ hoa gọi cậu là "ba", ngay cả khi cậu đến rạp chiếu phim, đứa nhỏ cũng sẽ chui ra từ hộp bỏng ngô gọi cậu là "ba".
Đến khi Tô Thanh mơ mơ màng màng thức dậy, thậm chí cậu còn không phân biệt được rốt cuộc mình mơ thấy mình mang thai, hay là mình thật sự mang thai nữa.
Cậu cầm điện thoại lên gọi cho Trương Kinh.
Điện thoại vừa kết nối, cậu còn chưa kịp mở miệng, Trương Kinh đã lập tức nói: "Không sai, không phải là mơ, cậu quả thật mang thai, thật thật thật sự mang thai, không tin thì cậu nhéo chính mình đi."
Tô Thanh: … Được rồi, giờ thì cậu đã biết.
Tô Thanh cúp điện thoại, vừa cúi đầu thì thấy đồ ngủ của mình.
Cậu xuống giường, đi tới trước cái gương to vén áo ngủ lên, nhìn cái bụng dưới bằng phẳng của mình trong gương, béo không? Có thay đổi không? Hình như đúng là hơi béo.
Tô Thanh xoay người, nhìn trái nhìn phải.
Đang nhìn thì đột nhiên, điện thoại di động vang lên một tiếng.
Cậu bỏ vạt áo ra, đi tới, tiện tay cầm lên, ngay sau đó, cậu lập tức trợn tròn mắt.
Chết tiệt! Thế mà lại là Thành Hàn!
Anh tìm cậu làm gì?
Chắc không phải phát hiện ra cậu mang thai rồi chứ?!
Không thể nào! Tô Thanh lắc đầu, anh không thể nào biết được!
Tô Thanh mở WeChat ra, lập tức thấy Thành Hàn khách sáo mà lịch sự hỏi cậu: [Bận không? Gần đây có rảnh không?]
Tô Thanh: … Cậu ta hỏi cái này làm gì?
Cậu đang suy nghĩ thì tin nhắn của Thành Hàn lại gửi tới.
Thành Hàn: [Bạn tôi tặng tôi hai vé concert, cậu có hứng thú không?]
Thành Hàn: [Ảnh.jpg]
Tô Thanh mở ảnh lên, lập tức thấy một hàng chữ lớn rõ ràng trên vé concert: ["Như một đứa trẻ" – Concert toàn quốc của thiên vương Vệ Lam chặng thành phố X].
Tô Thanh: !!!
Tô Thanh nhìn chằm chằm bốn chữ lớn ở trên đó: Như một đứa trẻ!
Đứa trẻ!
Trẻ!
Tô Thanh lập tức tắt điện thoại, đừng hỏi nữa, hỏi là chột dạ đấy.