Thành Hàn thấy cậu lại cúp điện thoại trong lúc nói chuyện, bất lực thở dài một tiếng.

Sớm biết có ngày hôm nay, lúc còn đi học anh nên thân thiết với Tô Thanh một chút, để giờ khỏi phải ngồi đây một mình than ngắn thở dài.

Thôi thì nghĩ cách khác vậy, Thành Hàn tính toán.

Hôm sau, Tô Thanh lại nhận được tin nhắn từ lớp trưởng, hỏi cậu có muốn tham gia một buổi họp lớp quy mô nhỏ không.

Tô Thanh: [Nhỏ cỡ nào?]

Lớp trưởng: [Chỉ có tôi, cậu và Thành Hàn, mà tôi thì có thể phải chuồn giữa chừng.]

Tô Thanh: …

[Không.]

Lớp trưởng quay sang báo lại với Thành Hàn: [Cậu ấy nói không.]

Thành Hàn uống trà hoa cúc, kế này không được thì ta bày kế khác.

Lớp trưởng: [Cậu có muốn đi xem phim với tôi không? Tôi bao nè~]

Tô Thanh: ???

Tô Thanh: [Tự nhiên mời tôi xem phim làm gì?]

Lớp trưởng: [Vì Thành Hàn muốn tình cờ gặp cậu đó [cười mỉm].]

Tô Thanh: …

[Không.]

Lớp trưởng tiếp tục báo với Thành Hàn: [Cậu ấy vẫn không.]

Thành Hàn không chịu bỏ cuộc, lại nghĩ ra một kế nữa.

Lớp trưởng: [Có lẽ gần đây cậu cần đi nhờ xe?]

Tô Thanh: [… Lại là Thành Hàn nhờ cậu tới à.]

Lớp trưởng: [Ừ đó~]

Tô Thanh thật sự bị sự kiên trì của Thành Hàn làm cho kinh ngạc.

Kiên trì bền bỉ, cố gắng không ngừng đến vậy, nếu có thể di truyền cho đứa nhỏ trong bụng cậu thì còn chuyện gì đứa nhỏ này không làm được chứ?!

Tới lúc này, Tô Thanh cảm thấy chất lượng của con tinh trùng mà Thành Hàn cung cấp hình như thật sự… không tồi.

Nhan sắc đỉnh cao, khí chất đỉnh cao, IQ đỉnh cao, cảm xúc ổn định còn có lòng kiên trì bền bỉ, cộng thêm gen ưu tú của bản thân cậu, mạnh mạnh kết hợp, khi sinh ra, con trai chắc chắn là Jack Sue, con gái cũng phải là Mary Sue, nghĩ kiểu gì cũng là cuộc đời mở hack, đến tên tiếng Anh cậu cũng nghĩ sẵn rồi, Jack.su, Mary.su, vừa hay, rất hợp với họ của cậu.

Tô Thanh xoa xoa bụng mình, gen tốt như vậy, bỏ thì tiếc thật.

Thành Hàn đợi mãi, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn lớp trưởng chuyển tới: [Be~~~]

Thành Hàn: … Cậu be cái gì mà be, tôi cũng muốn be rồi đây này!

[Hay là thôi đi.] Lớp trưởng khuyên anh: [Có chuyện gì mà cậu không nói với cậu ấy trên WeChat được, nhất định phải gặp mặt chứ!]

Thành Hàn: … Thì chẳng phải là anh sợ mình vừa mở miệng trên WeChat, chưa kịp nói được mấy câu, Tô Thanh đã chặn rồi xoá anh luôn sao.

Lớp trưởng: [Hoặc là tôi giúp cậu truyền đạt lại, cậu nói đi.]

Thành Hàn: … Cái này thì anh nói kiểu gì được chứ? Chuyện riêng tư thế này anh đâu tiện nói ra, anh không cần thể diện nữa hay sao?!

Nếu không phải tự anh đã thử rồi, chuyến xe một mình của anh hoàn toàn vô dụng thì anh còn chẳng muốn nói cho Tô Thanh biết.

Thành Hàn lại uống một ngụm trà hoa cúc, cảm thấy lòng mình cũng buốt lạnh như đóa hoa cúc này.

Nhưng buốt lạnh thì buốt lạnh, cơm vẫn phải ăn.

Năm giờ chiều, Thành Hàn nhận lời mời của bạn, ra ngoài ăn cơm cùng họ.

Chỗ ăn khá xa nhà anh, Thành Hàn lái xe tới đó, lúc gần đến chỗ hẹn thì vô tình liếc mắt một cái, lại nhìn thấy trước cửa siêu thị không xa, Tô Thanh đang xách túi như vừa bước ra khỏi siêu thị.

Đúng là tìm khắp nơi không thấy, chẳng tốn công mà lại có được, tính toán trăm đường cũng không bằng tình cờ gặp gỡ!

Thành Hàn vội vàng tấp xe lại.

"Tô Thanh." Anh gọi.

Vừa gọi vừa đi về phía Tô Thanh.

Tô Thanh quay đầu lại, lập tức trừng to mắt.

Chết tiệt! Sao lại là anh!

Sao anh lại ở đây?!

Cậu cũng có nói với lớp trưởng hôm nay mình sẽ đến siêu thị này đâu!

Chẳng lẽ cậu với Thành Hàn thật sự tâm linh tương thông.

Tô Thanh nhìn anh từng bước đi tới gần, vô thức liếc bụng mình một cái, tốt lắm, hoàn toàn không lộ, chỉ cần cậu không nói thì dù Thành Hàn có nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới trong này đang mang con của anh.

"Cậu đi mua đồ à?" Thành Hàn đi đến trước mặt cậu, cười nói.

Tô Thanh gật đầu, chuyện này còn phải hỏi à? Trên tay cậu còn đang xách túi siêu thị đây này!

"Đúng lúc quá, tôi có lái xe, để tôi chở cậu về." Thành Hàn vừa nói vừa đưa tay chuẩn bị đón lấy túi mua sắm trong tay Tô Thanh.

Tô Thanh: !!!

Tô Thanh lập tức lùi một bước: "Không cần đâu, cảm ơn."

"Không sao mà, gặp nhau đúng lúc, tôi có xe, tiện hơn."

Tô Thanh mỉm cười: "Chỗ tôi ở cách đây không xa, tự đi bộ về là được." ( truyện trên app T•Y•T )

"Thế à? Nhà cậu gần đây à?"

Tô Thanh: … Bất cẩn quá! Sao lại để lộ địa chỉ của mình dễ dàng thế chứ!

"Cũng không hẳn là rất gần." Cậu vội vàng nói.

"Vậy tôi đưa cậu về đi." Ngữ khí Thành Hàn rất dịu dàng.

"Không cần." Tô Thanh chuyển chủ đề nói: "Cậu đến khu này làm gì vậy?"

"Bạn tôi hẹn ăn cơm gần đây."

"Ồ." Tô Thanh cuống quýt: "Vậy cậu mau đi ăn đi, tôi không làm phiền nữa, tạm biệt."

Nói xong, Tô Thanh quay người bước đi.

Thành Hàn lập tức đuổi theo: "Cậu ăn cơm chưa?"

"Rồi." Tô Thanh đáp không chút do dự.

Thành Hàn: …

Tô Thanh thấy anh nhất thời bí lời, không khỏi đắc ý nghĩ thầm: Nhóc con, lần này cạn lời rồi chứ gì.

Nhưng Thành Hàn nhanh chóng lại nghĩ ra lời mới: "Vậy cậu có muốn xem phim không? Không phải gần đây có bộ phim hình như cũng khá hay sao?"

"Không muốn."

"Kịch nói?"

"Ồn quá."

"Nhạc kịch?"

"Buồn ngủ lắm."

"Kịch câm?"

Tô Thanh ngạc nhiên: "Cậu còn xem kịch câm à?"

"Cậu có hứng thú không?"

"Không." Tô Thanh lạnh nhạt nói.

Thành Hàn: …

Tô Thanh nhìn anh: "Nếu tôi là cậu, có người đối xử với tôi như vậy, giờ này tôi đi lâu rồi."

Thành Hàn: …

"Nếu tôi không đi thì chứng minh tôi có việc cần nhờ vả, tôi có ý đồ riêng, tôi bụng dạ khó lường, tôi có động cơ không trong sáng." Tô Thanh nói tiếp.

Thành Hàn: !!!

Thành Hàn gượng gạo cười một cách lịch sự: "Ha, ha ha."

"Vậy nên, đột nhiên cậu cứ bám riết lấy tôi thế này, là có tâm tư không chính đáng gì à?" Tô Thanh dừng bước, nhìn thẳng vào anh.

Thành Hàn: …

Thành Hàn muốn nói lại thôi hồi lâu, vẫn cảm thấy giữa đường lớn thế này không phải nơi nói chuyện, nhất là chuyện riêng tư đến thế.

"Chúng ta lên xe…"

Anh đang nói thì bỗng nghe có người gọi: "Tô Thanh."

Thành Hàn quay đầu lại thì thấy có một người đàn ông trẻ tuổi cách không xa đang đi về phía bọn họ, đối phương trông rất nhã nhặn, đeo kính, có vài phần khí chất thư sinh.

Đây là...?

Tô Thanh quay đầu lại, quả nhiên là Trương Kinh.

"Sao cậu về giờ này? Không ăn cơm à?" Cậu nghi hoặc hỏi.

"Ăn gì mà ăn, tức no luôn rồi."

Trương Kinh bước tới trước mặt cậu, tiện tay nhận lấy túi mua sắm trong tay cậu: "Cậu chỉ mua mấy thứ này à?"

"Ừ."

"Vậy bây giờ cậu đang?" Trương Kinh liếc nhìn Thành Hàn.

Thành Hàn nhìn cậu ấy tự nhiên đứng cạnh Tô Thanh, lời nói đầy vẻ thân quen, nhất thời không đoán ra thân phận người này. 

Đặc biệt là cậu ấy còn chủ động xách túi mua sắm giúp cho Tô Thanh, mà Tô Thanh thì như thể đã làm vậy hàng trăm hàng nghìn lần, không chút ngập ngừng mà đưa túi mua sắm qua cho cậu ấy một cách tự nhiên tùy ý.

Giữa bạn bè sẽ cư xử như vậy sao?

Nhất là Tô Thanh còn là con trai.

Nhưng nếu không phải bạn bè, vậy thì là quan hệ gì?

"Không có gì." Tô Thanh nói: "Tôi đang định về đây."

Thành Hàn: … Thôi rồi, lần này anh thật sự hết hy vọng rồi.

"Vậy tôi đi trước nhé." Tô Thanh nhìn Thành Hàn.

"Ừ." Lần này, Thành Hàn không ngăn cản cậu.

Tô Thanh xoay người, cùng Trương Kinh đi về phía trước.

Thành Hàn nhìn bóng lưng thân mật của hai người, lại nhìn túi đồ Trương Kinh xách bên tay trái.

Trong túi đó chẳng có bao nhiêu đồ, vốn không cần người thứ hai giúp sức.

Thử đặt mình vào hoàn cảnh ấy, anh chắc chắn sẽ không tiện tay giúp bạn nam của mình xách cái túi mua sắm nhẹ như vậy, nhưng người kia thì rõ ràng thường làm vậy, nên Tô Thanh mới quen thuộc đưa đồ cho trong tay cho đối phương như thế.

Tình huống như vậy, so với bạn bè, lại càng giống bạn trai hơn.

Mà nếu họ thật sự là quan hệ ấy, Tô Thanh thật sự đã có bạn trai, vậy thì đương nhiên anh cũng không thể tiếp tục chuyện ngoài ý muốn khi trước với Tô Thanh, đương nhiên cũng không thể thổ lộ suy nghĩ của mình với Tô Thanh nữa.

Không chỉ không thể nói với Tô Thanh, chuyện bọn họ từng một lần mây mưa đối với Tô Thanh mà nói, chắc chắn là một quả bom chôn trong mối tình của cậu, bất kể cậu tỏ ra phóng khoáng thế nào, trong lòng nhất định cũng không muốn nhắc đến hay nhớ lại.

Chẳng trách cậu vẫn luôn từ chối mình, chẳng trách hai ngày nay cậu lại lạnh nhạt với anh đến thế.

Thành Hàn cảm thấy mình đã tìm ra đáp án, nhưng lại chẳng hiểu sao vẫn thấy không cam lòng.

Dựa vào cái gì chứ?

Người kia trông cũng thường thôi, Tô Thanh hoàn toàn có thể tìm người tốt hơn, sao lại là cậu ấy chứ?

Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu!

Thành Hàn không nhịn được lại liếc Trương Kinh một cái, ngay cả cái túi nhựa cũng xách lắc qua lắc lại, chậc, đúng là đàn ông vô dụng!

Trương Kinh mơ hồ cảm nhận được ánh mắt sau lưng, cúi đầu nhìn Tô Thanh: "Sau khi tốt nghiệp cậu và Thành Hàn vẫn còn liên lạc à?"

Tuy Thành Hàn không biết Trương Kinh, nhưng Trương Kinh lại biết Thành Hàn.

Hồi cấp ba, trường cậu ấy ngay bên cạnh trường cấp ba của Tô Thanh, ngày nào Trương Kinh cũng thấy đám con gái lớp mình như bướm chạy sang trường bên, suốt ngày nói đi nói lại đều là Thành Hàn.

Người nổi tiếng hai trường, cậu ấy muốn không biết cũng khó.

"Không." Tô Thanh đáp: "Chẳng phải mấy tháng trước lớp tụi tôi có tổ chức họp lớp sao? Lúc đó mới gặp lại."

Trương Kinh gật đầu: "Vậy vừa rồi hai người chỉ tình cờ gặp à?"

"Ừ."

"Khoan đã." Trương Kinh đột nhiên nhận ra điều gì đó: "Cái buổi họp lớp đó của cậu không phải là vào ba tháng trước sao? Vậy đứa bé này chẳng phải là…"

Tô Thanh hoảng hốt vội đưa tay bịt miệng cậu ấy lấy, sợ câu này bị Thành Hàn nghe thấy.

Thành Hàn ở không xa: !!!

Sao lại còn tán tỉnh nhau giữa đường thế này!

Lại còn là Tô Thanh chủ động!

Thành Hàn không thể tin nổi, cảm giác đó giống như tận mắt thấy đại mỹ nhân tam thể nhà bạn thân mình nhào vào lòng ragdoll mập xấu xí nhà bên, quá khủng khiếp!

Thành Hàn tức tối quay ngoắt người đi, không nỡ nhìn thẳng.

Trương Kinh cố gắng gỡ tay Tô Thanh khỏi miệng mình, kinh ngạc nhìn cậu.

Lúc nãy thực ra cậu ấy chỉ thuận miệng nói bừa thôi, không nghi ngờ gì mấy, nhưng Tô Thanh bịt miệng cậu ấy ngược lại lại chứng thực cho phỏng đoán đó.

"Không phải là con của Thành Hàn đấy chứ?"

Nếu đã đoán thì phải đoán táo bạo! Đoán đỉnh nóc nhất luôn!

"Đương nhiên không phải." Tô Thanh không cần nghĩ.

Trương Kinh: …

Trương Kinh cảm thấy hơi tiếc nuối.

"Cũng phải ha, trông Thành Hàn cũng giống thẳng mà."

Tô Thanh: ???

Tô Thanh hừ cười: "Cậu ta thẳng?"

"Không thẳng à?"

Dĩ nhiên là không thẳng rồi!

Cho dù là thích Giản Bân trong sách hay tình cờ xếp hình với cậu, anh đều không thẳng lắm, cả tinh thần lẫn thể xác đều không thẳng!

"Tôi thấy không thẳng cho lắm."

"Được rồi, cậu là bạn học của cậu ta, cậu nói không thẳng thì là không thẳng đi." Trương Kinh cũng không tranh cãi với cậu.

Nghe vậy, Tô Thanh lại nghĩ tới câu "Đương nhiên không phải" mà cậu vừa phủ nhận lúc nãy.

Về bản chất, cậu thật sự không muốn lừa dối Trương Kinh.

Cậu và Trương Kinh là bạn thân nhất, khi học lớp 10 ba mẹ Trương Kinh ly hôn, hai người họ cứ cãi qua cãi lãi, chẳng ai thật lòng muốn nuôi Trương Kinh cả, thế là Trương Kinh cũng dứt khoát thẳng thắn với họ, nói mình sẽ không theo ai, chỉ cần hai người chu cấp tiền sinh hoạt cho cậu ấy đúng hạn là được.

Cậu ấy cầm tiền sinh hoạt, lại ngửi thấy mùi cơm nhà Tô Thanh ở tầng dưới thơm quá, nên chủ động gõ cửa hỏi mẹ Tô có thể bán cho cậu ấy một phần cơm tối không.

Ba Tô mẹ Tô mềm lòng, thấy cậu ấy đáng thương, không những không lấy tiền mà còn gọi cậu ấy sang ăn chung mỗi bữa.

Về sau, ba Tô mẹ Tô qua đời, Tô Thanh trông giữ linh đường, Trương Kinh cũng ở lại trông cùng cậu.

Giống như bạn, cũng giống như anh em.

Như những người thân không có quan hệ máu mủ.

Tô Thanh không muốn lừa cậu ấy.

"Là Thành Hàn." Cậu bất ngờ lên tiếng.

"Cái gì là Thành Hàn?" Trương Kinh nhất thời không phản ứng kịp.

"Câu hỏi lúc trước của cậu."

Nghe vậy, Trương Kinh phản ứng mất một giây, rồi lập tức sững người tại chỗ.

"Cậu nói, người khiến cậu mang thai là…"

Tô Thanh: …

Tô Thanh im lặng gật đầu.

Trương Kinh quay người, trên phố đã không còn bóng dáng Thành Hàn nữa.

Trương Kinh nghiến răng nghiến lợi, coi như anh chạy nhanh!

Nếu không, xem cậu ấy có đánh chết anh không!

Chỉ là một buổi họp lớp mà cũng khiến người anh em của mình mang thai được à!

Anh đúng là mặt dày thật đấy!

Khoan đã, Trương Kinh bỗng trở nên cảnh giác: "Hôm nay cậu ta xuất hiện, thật sự chỉ là tình cờ sao?"

Tô Thanh: …

"Chết tiệt, không phải cậu ta cố tình đến gặp cậu đấy chứ?" Trương Kinh lo lắng nói.

"Cậu ta định làm gì chứ?" Tô Thanh hỏi cậu ấy.

Chắc chắn Thành Hàn có mục đích, nếu không cũng đã không cố chấp muốn gặp cậu như vậy, cũng sẽ không im lặng không phủ nhận khi mình nói ra những lời đó.

Trương Kinh cau mày: "Không lẽ cậu ta biết cậu mang thai con cậu ta sao?"

"Không thể nào, tôi là con trai, người bình thường làm sao mà nghĩ tới chuyện đó được, hơn nữa, hiện giờ chuyện này cũng chỉ có trời biết đất biết cậu biết tôi biết, cậu ta muốn biết cũng không có cách nào biết được."

"Nghe cũng có lý." Trương Kinh ngẫm nghĩ nói.

Đột nhiên, cậu ấy trừng to mắt, quay đầu nhìn Tô Thanh: "Vãi chưởng, không lẽ cậu ta thấy đêm đó ngủ với cậu sướng quá nên muốn tìm cậu ngủ tiếp?!"

Tô Thanh: ???!!!

"Không thể nào đâu."

Hiệu suất giường chiếu của cậu tốt đến thế sao?!

Đến mức ba tháng trôi qua mà Thành Hàn vẫn nhớ mãi không quên, muốn dứt mà không được?!

Đây là kiểu mông thuốc phiện trong truyện Hải Đường gì đó, nói chung không giống cái mông tầm thường, không có gì đáng nói của một nam phụ bình thường như cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play