Tô Thanh thấy anh cứng họng không nói nổi lời nào thì trong lòng không khỏi hả hê mà "hứ" một tiếng.
"Chẳng phải vừa nãy cậu nói à? Muốn tiền hay muốn danh phận, tôi muốn tiền đấy." Cậu cười khẩy: "Không cho nổi thì đừng có mà to mồm, nói cứ như thể cậu có thể quẳng cho tôi mấy trăm vạn trong nháy mắt không bằng, rốt cuộc thì sao, được có ngần này? Còn chưa đủ cho tôi đi bệnh viện khám sức khỏe nữa."
Thành Hàn: ...
Thành Hàn tức đến nỗi chẳng muốn nói thêm gì với cậu.
Anh rút ví ra, lúc này mới phát hiện ban nãy mình đã moi hết sạch tiền mặt ra rồi.
Thành Hàn khẽ cau mày, trong lúc đó thì Tô Thanh đưa điện thoại qua.
"Quét cái này."
Thành Hàn: ...
Thành Hàn bực bội chuyển một vạn qua cho cậu: "Đủ chưa?"
"Cũng tạm đi." Tô Thanh miễn cưỡng nói: "Bây giờ tôi eo đau lưng mỏi, toàn thân thì rã rời, hai chân còn run lẩy bẩy, chắc chắn phải bắt xe đi, xong đến bệnh viện lấy số khám, không chừng còn phải đăng ký khám bác sĩ chuyên khoa để kiểm tra từ trên xuống dưới từng bộ phận trên người. Nếu mà còn phát hiện thêm vấn đề gì không ổn nữa thì chút tiền này chắc là không đủ đâu."
Thành Hàn: ...
Thành Hàn muốn bảo cậu là như vậy là đủ rồi nhưng lại sợ cậu mỉa mai mình "không cho nổi thì đừng có mà to mồm" nên đành bấm bụng chuyển thêm hai vạn nữa.
"Giờ thì đủ rồi đúng không."
Tô Thanh không ngờ anh lại hào phóng đến vậy, cơn tức ban nãy cũng nhờ đống tiền này mà vơi đi ít nhiều.
Cậu hơi gật đầu: "Được rồi, vậy tôi đi đây, còn cậu, sau này cũng đừng có tham gia mấy cái trò vận động như này nữa nha, nếu không lỡ xảy ra án mạng gì thì không hay đâu."
Thành Hàn: "... Ồ, vậy thì quả thật là làm phiền cậu phải bận tâm rồi."
"Quan tâm giúp đỡ nhóm người yếu thế như người già, yếu, bệnh, tật là chuyện nên làm ấy mà."
Thành Hàn: ??? Ai già, yếu, bệnh, tật cơ, anh với bốn chữ đó có liên quan gì à?
Thành Hàn đang tính nói thì Tô Thanh đã vẫy vẫy điện thoại với anh, tiếp đó ung dung đi ra ngoài.
Tuy vô duyên vô cớ bị ăn sạch sẽ nhưng may là cảm giác cũng không tệ cho lắm.
Tuy bây giờ Thành Hàn đã biến thành chó nhưng ít ra cũng là một con chó tốt rất hào phóng trong chuyện tiền nong.
Thôi thì cứ coi như là cậu đi tìm trai bao, mà tên trai bao đó lại còn cho thêm tiền, cũng không lỗ.
Tô Thanh xoa xoa cái eo vẫn còn hơi đau nhức của mình, tiếp đó đi vào thang máy.
Nhưng đến khi ra khỏi thang máy, đi được vài bước thì cậu đột nhiên sửng sốt nhận ra cái chỗ khó nói kia của mình hình như có gì đó là lạ khó tả.
Chết tiệt! Trong đầu Tô Thanh chợt lóe lên mấy hình ảnh!
Tên Thành Hàn chó chết này thế mà không có dùng bao!
Không những thế mà sau khi xong chuyện, anh còn chẳng thèm bế cậu đi tắm rửa nữa!
"A a a!" Tô Thanh xấu hổ gào thét trong đầu.
Cậu vội vã đi đến quầy lễ tân, hỏi: "Một tiếng bao nhiêu tiền? Phòng đơn, loại bình thường nhất ấy."
"Dạ anh ơi, hiện tại phòng theo giờ hết phòng đơn rồi, chỉ còn phòng tiêu chuẩn thôi, anh dùng tạm được không?"
"Bao nhiêu tiền?"
"300 tệ một tiếng."
300? Sao cô ta không đi cướp luôn đi!
Tô Thanh lập tức chào từ biệt rồi ra khỏi cửa, giơ tay ngoắc một chiếc taxi.
"Chạy nhanh chút." Tô Thanh đọc địa chỉ nhà mình rồi dặn dò.
"Rồi rồi." Bác tài nhấn ga, sau đó thì chiếc xe phóng như bay ra ngoài.
Nhưng mà dù bác tài có phóng nhanh đến mấy thì cũng phải nửa tiếng sau mới về được đến nhà.
Tô Thanh chộp lấy bộ đồ ngủ rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Cậu mở vòi hoa sen, đứng dưới vòi, cẩn thận kiểm tra phía sau.
Thiệt tình chứ, chẳng phải người ta vẫn nói đàn ông mà uống rượu vào là không đứng dậy nổi sao!
Vậy sao anh không những đứng được! Mà còn đứng được tận mấy lần! Lại còn đứng đủ mọi tư thế nữa chứ!
Xem ra hôm qua họ uống phải rượu giả rồi!
Cũng may cậu là đàn ông, chứ nếu mà là con gái thì chín phần mười là có thai, rồi tiếp sau đó sẽ là màn vác cái thai chạy trốn.
Đến lúc đó Thành Hàn sẽ phải khóc lóc theo đuổi lại, đuổi đến kiệt sức cũng không níu kéo nổi, rồi cứ thế mà chết đi trong dằn vặt, hừ hừ!
Chỉ trong một nốt nhạc mà Tô Thanh đã tự biên tự diễn ra một vở kịch máu chó cho Thành Hàn, hả hê hành anh sấp mặt, hành tới hành lui, cuối cùng tiễn về với cát bụi luôn.
Sau khi cậu tắm xong, thay đồ ngủ thì bước ra khỏi phòng vệ sinh, ngã phịch xuống giường.
Nói thật là giờ eo vẫn còn ê ẩm, chẳng muốn động đậy tí nào luôn.
Thế là Tô Thanh dứt khoát nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ thêm một giấc nữa.
Thành Hàn cũng muốn ngủ thêm một giấc, chỉ tiếc là anh không có thời gian.
Bởi vì hiện tại anh đang bận xem camera giám sát trong khách sạn.
Sau khi cơn tức giận vì mới sáng tỉnh dậy đã phát hiện mình ngủ với người khác qua đi thì Thành Hàn nhớ lại vẻ mặt của Tô Thanh vào tối hôm qua với sáng hôm nay và cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Để chắc chắn, anh muốn tìm một vài bằng chứng khách quan.
Thành Hàn cực kỳ chắc chắn rằng rượu mình uống tối qua nhất định đã bị ai đó bỏ thuốc, mà một khi đối phương đã bỏ thuốc thì không thể nào không có hành động gì tiếp theo, hoặc là chính kẻ đó, hoặc là kẻ đó sai người khác, nói chung là thế nào cũng sẽ có người đến tìm anh.
Vì vậy anh đã kiểm tra camera giám sát ở hành lang khách sạn, định xem thử xem ngoài Tô Thanh ra thì tối qua có còn ai khác đến tìm anh nữa không.
Ai ngờ lại có thật, là người anh quen, Vu Giai.
Chỉ khoảng mười phút sau khi Tô Thanh vào phòng, Vu Giai đã xuất hiện ngay trước cửa phòng anh.
Trái ngược với dáng vẻ mơ màng nhưng đầy tức tối của Tô Thanh, Vu Giai trông có vẻ chột dạ rõ rệt, cậu ta gõ cửa, rồi áp tai vào cửa nghe ngóng, sau đó thì hơi sốt ruột vừa gõ cửa vừa gọi cái gì đó.
"Tối qua cậu ta cũng ở lại khách sạn của các anh à?" Thành Hàn nhìn camera, hỏi giám đốc khách sạn đang đứng bên cạnh.
Giám đốc gật đầu: "Cậu Vu ở phòng 503."
"Trả phòng chưa?"
"Vẫn chưa ạ."
Thành Hàn quay người đi ra ngoài để xử lý Vu Giai.
Tuy nhiên, Vu Giai thì dễ xử lý rồi, còn bên Tô Thanh lại khiến anh hơi đau đầu.
Tuy không biết tại sao tối qua Tô Thanh lại đi theo mình, thế nhưng hiển nhiên là, cậu hoàn toàn là tai bay vạ gió.
Tự dưng vô duyên vô cớ bị ăn sạch sẽ, đã thế còn bị vu oan là có mục đích riêng, là ai cũng sẽ không thể nào nuốt trôi cục tức này.
Bảo sao Tô Thanh lại tức giận, rồi bật lại mình chứ.
Thành Hàn mở nhóm chat QQ lên, đây là nhóm lớp do lớp trưởng lập từ hồi cấp ba, tuy giờ chẳng còn mấy ai nói chuyện nữa nhưng nhóm này vẫn chưa bị giải tán.
Anh mò trong danh sách thành viên nhóm ra được tài khoản QQ của Tô Thanh, tiếp đó gửi lời mời kết bạn.
Tô Thanh đánh một giấc đến tận hai giờ chiều mới tỉnh dậy.
Cậu cầm điện thoại lên định gọi đồ ăn, đang xem thì QQ kêu một tiếng, Tô Thanh mở ra xem, rồi mắt chữ A mồm chữ O.
Đó là một lời mời kết bạn, trong tin nhắn xác minh viết: [Tôi là Thành Hàn, có chuyện muốn nói với cậu.]
Tô Thanh: ... Chẳng lẽ là muốn đòi lại tiền à?
Mơ đi!
Tô Thanh không thèm để ý đến anh, tiếp tục lựa đồ ăn ngoài.
Thành Hàn đợi mòn đợi mỏi, đợi dài cả cổ mà đến tận tối vẫn chả thấy Tô Thanh chấp nhận lời mời kết bạn của mình.
Là do chưa thấy, hay là do không muốn kết bạn với anh?
Không lẽ thật sự bị anh làm cho có vấn đề gì rồi chứ?
Không thể nào?
Thành Hàn cố gắng nhớ lại những mảnh ký ức tối qua, một mặt cảm thấy mình đúng là dũng mãnh, đại bàng lần đầu tung cánh đã bay vừa cao vừa vững lại còn dai, mặt khác lại lo lắng vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên cất cánh, không có kinh nghiệm, sợ mình bay quá đà, không biết có bay ra vấn đề gì hay không?
Anh nghĩ tới nghĩ lui, tiếp đó mở WeChat hỏi người lớp trưởng từng liên lạc với mình để gọi đi họp lớp: [Cậu có WeChat của Tô Thanh không?]
Hai mươi phút sau, Tô Thanh nhận được tin nhắn WeChat của lớp trưởng: [Đây là WeChat của Thành Hàn, cậu kết bạn đi.]
Tô Thanh: ???
Không phải chứ, chỉ vì hơn ba vạn tệ mà Thành Hàn lục tung nền tảng xã hội, thậm chí liên lạc với cả lớp trưởng để truy lùng cậu à?
Bủn xỉn thấy sợ!
Tô Thanh: [Không.]
Lớp trưởng: [Thôi đừng có không nữa, không được thì có được gì không, cậu thêm cái WeChat này đi rồi tôi cho cậu 88.]
Tô Thanh: [??? Chạy vặt cho cậu ta dữ thế, cậu ta cho cậu bao nhiêu tiền rồi?]
Lớp trưởng: [Những 200 đó, thế này đi, tôi không cho cậu 88 nữa, cậu kết bạn đi rồi tôi cho cậu 100, hai đứa mình cùng có lời.]
100 tệ, Tô Thanh ngẫm nghĩ một hồi, cũng không phải là không được, dù sao thì cậu chỉ cần kết bạn là xong, cùng lắm là sau khi kết bạn rồi thì bơ luôn là được.
Tô Thanh: [Vậy cậu chuyển tiền đi.]
Lớp trưởng nhanh chóng chuyển cho cậu 100 tệ, rồi lại tò mò hỏi: [Cậu với Thành Hàn sao thế? Sao tự dưng cậu ta lại tốn công tốn sức tìm cậu vậy.]
Tô Thanh: [Chắc do cậu ta cắn rứt lương tâm thôi.]
Lớp trưởng: [???]
Tô Thanh nhận tiền xong, mở danh thiếp WeChat của Thành Hàn, tiếp đó gửi lời mời kết bạn qua.
Chẳng mấy chốc, Thành Hàn đã chấp nhận.
Thành Hàn: [Tôi là Thành Hàn.]
Tô Thanh nhìn cái tên tài khoản WeChat ghi CHENG của anh, nghĩ trong lòng, ừ, biết rồi.
Thành Hàn: [Về chuyện tối qua, đó là một sự hiểu lầm.]
Thành Hàn: [Rượu tôi uống hôm qua có vấn đề, cho nên tôi mới vội vàng rời khỏi buổi họp lớp, thế nhưng cậu lại đi theo, rồi lại xảy ra chuyện như vậy với tôi, vậy nên tôi mới nghĩ là cậu bỏ thuốc, xin lỗi.]
Tô Thanh: !!!
Wow, cậu còn tự hỏi sao hôm qua Thành Hàn lại nôn nóng đến thế, còn hùng hục hết hiệp này đến hiệp khác, hóa ra là bị bỏ thuốc! ( truyện trên app t.y.t )
Đúng là thế giới tiểu thuyết có khác, đến cả cái trò bỏ thuốc này cũng có luôn.
Thành Hàn: [Rất xin lỗi vì đã kéo cậu vào chuyện này, sáng nay cũng không nên nói chuyện kiểu đó với cậu, nếu như cậu muốn thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.]
Tô Thanh: ??? Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm cái gì? Không lẽ định cưới cậu à?
Tô Thanh từ chối.
Người Thành Hàn thích là nhân vật chính đó trời?
Anh chính là mắt xích quan trọng nhất trong vở kịch tình cảm của cặp công thụ chính, nếu mà giờ cậu cuỗm mất mắt xích này thì ai biết được sau này sẽ rước lấy bao nhiêu rắc rối chứ?
Hơn nữa, bên này cậu kết hôn với Thành Hàn còn bên kia Thành Hàn lại cứ nhớ mãi không quên nhân vật chính, nghĩ thôi cũng đã thấy ghê tởm rồi có biết không?
Tô Thanh cuối cùng cũng chịu trả lời: [Không cần.]
Thành Hàn thấy cậu cuối cùng cũng chịu nói chuyện, lại còn nói là không cần thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra là không có vấn đề gì.
Thật ra anh cũng chẳng muốn cưới Tô Thanh, anh với Tô Thanh chỉ là bạn học bình thường, làm gì có cái thứ tình cảm đó cơ chứ.
Chỉ là chuyện đã rồi, Tô Thanh hoàn toàn là tai bay vạ gió, là vì anh mà bị vạ lây, cho nên anh sợ Tô Thanh để ý, vì vậy mới tỏ ý rằng anh sẵn sàng chịu trách nhiệm.
Nếu Tô Thanh đã nói không cần thì Thành Hàn cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Thành Hàn: [Vậy tôi có thể giúp gì được cho cậu không?]
Tô Thanh ngẫm nghĩ một lúc rồi cảm thấy cũng chẳng có gì.
Thú thật thì tối qua cậu cũng rất sướng, lại còn cầm được hơn ba vạn của Thành Hàn, cho dù cái mông của cậu có dát vàng khảm kim cương, phải tính tiền theo lượt đi nữa thì mức giá đó cũng đủ chát rồi.
Tô Thanh cũng không phải là ác quỷ gì, cho nên cậu cảm thấy mọi chuyện dừng lại ở đây là được rồi.
Thành Hàn đã xin lỗi cậu, cậu cũng hiểu tại sao buổi sáng anh lại có thái độ chó chết như vậy, mọi việc coi như xong, sau này hai người cứ tiếp tục làm bạn học bình thường là được.
Nói cho cùng, Thành Hàn đang yên đang lành đến tham gia họp lớp, xong đùng một cái bị người ta bỏ thuốc, anh cũng là nạn nhân bất đắc dĩ thôi.
Cũng không phải anh muốn bị thuốc làm nổi cơn thú tính, rồi quấn lấy cậu đến ba lần, đó là tại ai cũng lực bất tòng tâm thôi mà.
[Không có gì.] Tô Thanh trả lời: [Cậu có thể lui được rồi.]
Thành Hàn: ...
Thành Hàn nhìn tin nhắn mà Tô Thanh gửi qua, người bạn học cũ này của anh, trước đây cũng nói chuyện theo phong cách này à?
Đúng là, khiến người ta ấn tượng sâu sắc mà.
Thành Hàn: [Nhưng mà tôi có hơi tò mò, sao tối qua cậu lại đi theo tôi vậy?]
Tô Thanh: ...
Tô Thanh nghĩ một hồi, quyết định người độ lượng không thèm chấp kẻ nhỏ nhen, lòng dạ rộng rãi chẳng để bụng chuyện nhỏ nhặt, thôi thì cứ coi như cậu đang làm việc thiện tích đức đi, còn Thành Hàn có tin hay không thì đó là chuyện của anh.
Tô Thanh: [Lúc đó tôi có việc tìm cậu.]
Cậu không muốn để lại bất kỳ bằng chứng văn bản nào, lỡ đâu sau này Thành Hàn qua lại với nhân vật chính, bị nhân vật chính nhìn thấy, rồi từ đó làm nhân vật chính ngứa mắt, gây hoạ cho mình thì xong, vậy nên cậu trực tiếp gọi điện luôn.
Thành Hàn: ??? Là chuyện gì mà cần phải nói qua điện thoại luôn vậy? Phức tạp đến thế sao?
"Alo."
"Trước đó tôi có nghe thấy Giản Bân nói xấu cậu, vậy nên muốn nhắc nhở cậu một chút, chỉ vậy thôi." Tô Thanh nói ngắn gọn súc tích.
Đây là lý do cậu đã nghĩ sẵn từ tối qua rồi, chứ không thì sao nữa, không lẽ cậu đi nói toẹt rằng thế giới mà họ đang sống là một quyển sách, còn anh là vai ác yêu nhân vật chính mà không được đáp lại à?
Khi đó chắc Thành Hàn sẽ khuyên cậu đi khám bác sĩ quá.
Cho nên thà kiếm cái lý do nào đó bình thường dễ chấp nhận hơn còn hơn.
Thành Hàn không ngờ là vì chuyện này, hồi cấp ba đúng là anh có giúp đỡ Giản Bân vài lần, thế nhưng anh không ngờ Giản Bân lại nói xấu sau lưng mình như vậy.
Anh cũng không nghi ngờ gì về tính thật giả của lời đó, dù sao thì Tô Thanh cũng đâu có lý do gì để lừa anh chuyện này? Làm vậy thì cậu được lợi gì cơ chứ.
Huống hồ, tối qua anh đối xử với cậu như vậy, sáng nay còn nói những lời như thế với cậu, trong khi Tô Thanh ngoài việc buổi sáng bị anh chọc tức rồi bật lại vài câu thì cũng không hề đưa ra yêu cầu gì quá quắt cả, có thể thấy nhân phẩm của cậu cũng không tồi.
Chắc vì cậu thấy anh từng giúp đỡ Giản Bân mà lại bị Giản Bân nói xấu sau lưng nên mới muốn nhắc nhở anh, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế, xong còn vô duyên vô cớ bị chế nhạo nữa.
Khi Thành Hàn nghĩ đến đây lại càng thấy lương tâm cắn rứt.
"Tôi biết rồi, cảm ơn." Anh nói: "Sau này nếu cậu có việc gì cần tôi giúp thì cứ tìm tôi bất cứ lúc nào."
Tô Thanh: ... Cái từ sau này này nghe nó cứ như đang ẩn ý cái gì ấy nhờ.
"Biết rồi." Cậu nói xong, chuẩn bị cúp máy.
Nhưng Thành Hàn lại gọi cậu lại: "Tôi vẫn còn vài thắc mắc nữa."
Tô Thanh: ???
"Gì?"
"Tối qua cậu đi theo tôi là vì để nhắc nhở tôi, vậy sao lúc tôi kéo cậu vào phòng cậu lại không phản kháng chút nào vậy."
"Đương nhiên là vì tôi cũng say rồi."
"Nhưng cậu là người chủ động cởi quần áo mà?"
"Cái gì mà tôi là người chủ động cởi quần áo, không phải là do cậu muốn lấy quần áo của tôi à?"
Thành Hàn: ...
Lúc đó rõ ràng anh hỏi là: "Chẳng phải đây là thứ cậu muốn sao?"
"Cậu còn đưa tay ôm tôi."
"Đó là vì tôi đã đưa hết quần áo cho cậu rồi, tôi lạnh! Thế mà cậu còn không biết xấu hổ sáp lại gần, lúc đó đầu óc tôi như một mớ hỗn độn, đương nhiên là chỉ còn biết theo bản năng mà đến gần hơi ấm thôi."
"Nói tới nói lui thì vẫn là vấn đề của cậu." Tô Thanh hùng hồn nói: "Tôi vừa vào cửa là cậu đã đòi quần áo của tôi, tôi đã đưa quần áo rồi nhưng cậu vẫn không biết ngại mà dựa sát vào, tôi ôm cậu rồi nhưng cậu vẫn làm tới, vừa hôn vừa ôm rồi còn…"
Tô Thanh ngại không dám nói tiếp, thế nhưng những hình ảnh trong đầu lại bắt đầu tua đi tua lại, rõ nét đến từng chi tiết.
A a a, Tô Thanh cảm thấy xấu hổ chết đi được, não ơi đừng có nghĩ nữa!
Cậu thẹn quá hóa giận, hét vào điện thoại: "Tóm lại đều là lỗi của cậu, đều do cậu mặt dày vô liêm sỉ, xài tiền không biết suy nghĩ, sống buông thả truỵ lạc, thay lòng đổi dạ trong chớp mắt, đã thế còn tham lam không biết đủ!"
Thành Hàn: ...
Thành Hàn cảm thấy mình quá oan ức!
Anh giữ mình đàng hoàng suốt hơn hai chục năm, đừng nói là chơi trò người lớn, ngay cả một mảnh tình vắt vai cũng chưa có nữa là, sao lại thành kẻ mặt dày vô liêm sỉ, xài tiền không biết suy nghĩ, sống buông thả truỵ lạc, thay lòng đổi dạ trong chớp mắt, đã thế còn tham lam không biết đủ?
"Khoan đã, cái vụ tham lam không biết đủ này là sao?" Thành Hàn không hiểu.
Thành ngữ này xuất hiện ở đây có hợp lý không?
Hợp lý! Quá hợp là đằng khác! Tô Thanh tức tối, chỉ là một chút thuốc kích dục cỏn con thôi, thế mà anh lại làm những ba lần một đêm, đây không phải là tham lam không biết đủ thì là gì?
Thuốc kích dục chỉ làm cho anh lên, chứ ai bảo anh lên ba lần?
Đây không phải là tham lam không biết đủ thì là gì?
Phải nói là tham bạo luôn á!