Cậu đặt ly rượu xuống, nhìn chằm chằm vào Thành Hàn.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Thành Hàn cũng tách khỏi đám đông và đi ra ngoài.
Tô Thanh lập tức bám theo.
Vừa đi theo vài bước, cậu mới phát hiện chân mình có hơi bủn rủn.
Gì vậy, sao con đường này cứ uốn lượn ngoằn ngoèo thế nhỉ?
Tô Thanh lắc đầu, loạng choạng bước tiếp về phía trước.
Thế nhưng Thành Hàn càng đi lại càng nhanh, do đó Tô Thanh đi theo sau cũng chỉ phải tăng tốc theo.
Thang máy ở gần đó tạm thời gặp trục trặc, hiện đang được tu sửa.
Tô Thanh đi theo Thành Hàn, đầu óc mơ mơ màng màng cứ thế theo anh vào cầu thang bộ, rồi đi lên lầu.
Cậu ngẩng đầu lên, lờ mờ trông thấy bóng dáng Thành Hàn qua kẽ hở cầu thang.
Tầng một, tầng hai, rồi tầng ba, Tô Thanh cứ thế bước lên từng tầng một cách vô thức, mãi cho đến tầng sáu, lúc này dù cậu có cố ngẩng đầu thế nào cũng không còn nhìn thấy Thành Hàn nữa nên cậu đành dừng lại.
Biến đi đâu rồi?
Tô Thanh ngơ ngác quay đầu, nhìn ngó khắp nơi.
Rồi như được thần linh mách bảo, cậu chú ý đến cánh cửa thoát hiểm ở cách đó không xa đang mở rộng.
Cánh cửa này, hình như ở mấy tầng khác đều đóng, Tô Thanh cố gắng moi móc chút chất xám từ cái đầu đang quay cuồng của mình.
Cậu hoang mang bước lại gần, cuối cùng lại một lần nữa nhìn thấy bóng dáng của Thành Hàn.
Tô Thanh vừa định mở miệng gọi anh thì đối phương lại lách người vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Tô Thanh: ???
Đuổi theo cả một buổi trời, tự dưng giờ người lại biến đâu nữa rồi!
Tức!
Tô Thanh bực tức đi tới gõ cửa phòng anh.
Cậu gõ một lúc lâu, gõ đến mức cơn giận cũng vơi đi ít nhiều, nghĩ bụng có lẽ mình đã tìm nhầm rồi, định bỏ đi thì cửa mở.
Giây tiếp theo, cậu không hề có sự chuẩn bị nào đã bị Thành Hàn kéo vào phòng, áp sát lên tường.
Những chuyện xảy ra sau đó cậu chỉ còn nhớ được một vài hình ảnh rời rạc.
Ví dụ như Thành Hàn hình như muốn quần áo của cậu.
Rồi ví dụ như cậu đã cởi quần áo đưa cho anh.
Rồi còn ví dụ như sau khi cởi quần áo, cậu vì lạnh nên đã ôm lấy Thành Hàn.
Hay ví dụ như tấm ga trải giường trắng tinh, vòng eo săn chắc thon gọn, những giọt mồ hôi rơi lã chã, còn cậu thì cứ bị lật qua lật lại lật qua lật lại y như một con cá bị lật mặt rán liên tục.
Tô Thanh lắc đầu, cố xua mấy hình ảnh đó ra khỏi đầu.
Rồi cậu lại nhìn sang người bên cạnh, may quá, Thành Hàn vẫn chưa tỉnh.
Lúc này nếu đối phương mà tỉnh dậy, rồi hai người cứ thế mà đối mặt nhau, nghĩ thôi cũng thấy ngại đến mức có thể đào ra được cả một tòa lâu đài ấy chứ.
Mà dù sao thì hai người họ cũng đều là đàn ông, lại còn uống say, có muốn truy cứu trách nhiệm thì cũng chẳng có gì để truy cứu cả.
Có thể trách ai được chứ?
Cửa là do cậu mơ mơ màng màng mà gõ.
Còn cậu thì lại bị Thành Hàn trong lúc ý thức không rõ ràng kéo vào.
Mỗi người một nửa trách nhiệm, chi bằng xem như chuyện tối qua chưa từng xảy ra đi.
Tô Thanh nghĩ vậy, rồi lặng lẽ nhấc chân, chuẩn bị lẳng lặng rời đi.
Thế nhưng cậu vừa mới động đậy thì bên cạnh lại bất ngờ vang lên một tiếng thở khẽ, không rõ ràng.
Tô Thanh quay đầu lại và nhìn thấy mí mắt của Thành Hàn khẽ động, rồi tiếp đó, từ từ, từ từ mở ra. ( app truyện T Y T )
Tô Thanh: !!!
Thần kinh Tô Thanh lập tức căng như dây đàn.
"Chào... chào buổi sáng."
Thành Hàn: ???
Thành Hàn nhìn cậu, không khí trong khoảnh khắc đó chợt trở nên tĩnh mịch.
Một lúc lâu sau, dường như Thành Hàn nhớ ra điều gì đó, vẻ ngạc nhiên trên mặt từ từ biến mất, thay vào đó là sự khó chịu không hề che giấu.
Anh từ từ ngồi dậy, tấm chăn tuột xuống, để lộ ra một thân hình đẹp đến mức khiến người ta phải ghen tị.
Tô Thanh nhìn cơ bụng săn chắc của anh rồi lại nhớ đến thân hình thanh mảnh và cái bụng phẳng lì của mình, đúng là người với người khác nhau một trời một vực.
"Còn chưa đi à?" Thành Hàn bình thản mặc quần vào.
Tô Thanh: ???
Tô Thanh hơi bất ngờ, đương nhiên là cậu sẽ đi rồi, cơ mà sao anh lại nói cái giọng đó chứ.
"Sao, muốn tiền, hay là cảm thấy mình cần một danh phận?" Thành Hàn lại lên tiếng.
Tô Thanh: ???
"Không phải? Cậu nói vậy là có ý gì?"
Tô Thanh không hiểu, sao một người đang yên đang lành, ngủ dậy một cái lại nói chuyện kiểu khó nghe vậy nhỉ?
Ý gì à? Thành Hàn cảm thấy thật nực cười.
Còn giả vờ ngây thơ nữa chứ.
Cậu đã bỏ thuốc, rồi lẽo đẽo theo anh vào tận đây, vừa vào đã tự cởi quần áo, lại còn chủ động ôm lấy anh, vậy mà bây giờ lại còn hỏi anh có ý gì nữa à?
Thành Hàn cài xong thắt lưng, tiếp đó lấy chiếc ví tiền để trong túi quần ra rồi quăng hết tiền mặt bên trong lên giường.
"Đây."
Tô Thanh: ???
Số dấu chấm hỏi trên đầu Tô Thanh ngày một nhiều thêm.
Cậu nhìn những tờ tiền giấy màu đỏ trước mặt, rồi lại nhìn Thành Hàn đang chuẩn bị mặc áo sơ mi: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Câu này không phải tôi nên hỏi cậu sao?" Thành Hàn quay đầu nhìn cậu, trong mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ: "Không cần tiền, vậy là muốn danh phận à? Đây chính là mưu tính của cậu sao?"
Tô Thanh: ...
Danh phận? Lại còn mưu tính?
Anh bị bệnh à!
Giờ thì Tô Thanh đã hiểu ra rồi!
Hay thật, Thành Hàn lại cho rằng cậu là cố tình! Cố tình theo dõi anh! Cố tình lên giường với anh! Cố tình muốn moi móc thứ gì đó từ anh!
Đùa nhau à, tuy đúng là cậu cố tình bám theo anh thật nhưng nếu không phải anh ngứa tay kéo cậu vào thì làm gì có những sự việc sau đó cơ chứ?
Rõ ràng hồi cấp ba trông cũng ra dáng người đàng hoàng lắm mà, chẳng nhìn ra chút tính cách khốn nạn chó má nào, sao bây giờ lại thoắt cái thành chó rồi?
Trước đây cậu chỉ biết xã hội cũ có thể làm con người biến thành con quỷ, chứ chưa từng nghĩ xã hội hiện đại thế kỷ 22 lại có thể khiến con người hóa thành con chó!
Chẳng trách sao anh lại là vai ác!
Cậu cảm thấy trạng thái tâm lý lúc này của Thành Hàn đúng là rất giống vai ác!
Tô Thanh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt sa sầm xuống, cậu giật phắt cái chăn ra rồi bước xuống giường, nhếch môi, nói với giọng đầy khinh thường: "Đương nhiên không phải, chỉ muốn nói cho cậu biết là kỹ thuật của cậu quá tệ, lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện, nếu tôi có chuyện gì thì cậu nhất định phải rút kinh nghiệm, sau này đừng bao giờ dính dáng đến cái trò vận động này nữa, dù sao thì, người có thể chất tốt như tôi cũng không còn nhiều đâu."
Thành Hàn: ???
"Cậu nói cái gì?"
"Sao? Kỹ thuật kém mà tai cũng điếc à? Hay là cậu cũng đến bệnh viện kiểm tra thử đi, kẻo cái ở dưới đã không ổn mà cái ở trên cũng chẳng xong đó." Tô Thanh vừa mặc quần vừa nói.
Thành Hàn: ???
Thành Hàn bị cậu chọc tức đến mức cảm giác như có gì đó nghẹn lại trong ngực không thở nổi.
"Cậu có biết chuyện tối hôm qua, nếu truy cứu thì tôi hoàn toàn có thể gọi cảnh sát đến bắt cậu không."
Tô Thanh vỗ vỗ ngực: "Ui, tôi sợ quá đi à~"
"Vậy cậu cứ việc gọi cảnh sát đến bắt tôi đi, đến lúc vào đó rồi thì tôi sẽ tường thuật chi tiết cho mấy chú cảnh sát biết cậu vèo một cái đã vào rồi vèo một cái lại phọt ra, cả quá trình chẳng có tí cảm giác gì hết trơn á~"
Thành Hàn: ...
Tô Thanh cười khẩy, dọa ai cơ chứ, lại còn đòi gọi cảnh sát!
Có gọi cảnh sát thì người bị hốt cũng là Thành Hàn đó!
Cậu mới là bên chịu đựng mà!
Còn đòi bắt cậu? Bắt chính bản thân anh thì có!
"Cậu vừa mới nói kỹ thuật của tôi kém, còn đòi đi bệnh viện kia mà." Thành Hàn cắn răng, sao bây giờ lại thành cả quá trình chẳng có tí cảm giác nào rồi!
"Đã nhỏ lại còn kém, không được à?" Tô Thanh mặc áo xong, hứ một tiếng rồi quay người định rời đi.
Nhưng mà vừa mới đi được hai bước thì cậu lại nuốt không trôi cục tức mà quay ngược trở lại.
Không được!
Cứ thế mà bỏ đi thì trong lòng cứ thấy không thoải mái sao sao đó!
Rõ ràng cậu có lòng tốt muốn nhắc nhở anh, thế mà anh lại chế nhạo cậu!
Thật sự là cứ nhớ đến là lại chỉ muốn đấm Thành Hàn mấy phát!
Tô Thanh cúi người xuống, cầm lấy số tiền mà Thành Hàn quăng trên giường lúc nãy rồi đút vào túi mình.
"Phí bồi thường tổn hại cả về thể xác lẫn tâm hồn." Cậu nói một cách đầy tự tin và đường hoàng: "Vốn dĩ tôi không định lấy đâu, cơ mà cái kỹ thuật của cậu thật sự là quá tệ, không lấy chút gì thì thật có lỗi với cái thân xác và tinh thần đã phải chịu đựng vất vả này của tôi."
Thành Hàn: ...
Thành Hàn cắn chặt răng: "Nếu tôi nhớ không lầm thì lần thứ hai chính là cậu nằng nặc đòi tôi làm tiếp."
Tô Thanh lộ ra vẻ mặt đầy khinh bỉ: "Lời đàn ông nói lúc trên giường mà cũng tin được à? Còn không phải là vì nghĩ cho lòng tự trọng của cậu, không nỡ làm tổn thương trái tim mong manh của cậu thôi sao."
Cậu vừa nói, vừa xoè bàn tay vừa lấy tiền ra: "Tôi thấu tình đạt lý thế này, vì cậu mà chịu đựng khổ sở đến thế, phải thêm tiền có đúng không."
Thành Hàn: ???
Thành Hàn im lặng.