Ngược lại là cái hộp gỗ kia, sau khi giải phong ấn thì chẳng còn khí tràng gì nữa, Úc Ninh càng thêm chắc chắn đồ bên trong mới là pháp khí, bèn hỏi: "Ông cụ Cố, chìa khóa của cái này..."
Ông cụ Cố liếc nhìn hộp gỗ: "Không có chìa khóa, tự về nhà đập khóa là xong."
Úc Ninh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dải lụa của Ngô Dụng sau khi giải phong ấn thì sát khí ngút trời, mặt Ngô Dụng trắng bệch, dù có găng tay cũng không dám đưa tay chạm vào: "Sao mà ông lại mang cái đồ minh khí này về vậy?"
"Cháu quản được à?" Ông cụ Cố hừ lạnh một tiếng, lấy một cái hộp từ trong tủ ném cho anh ta: "Tự cất đi."
Ngô Dụng dùng hai ngón tay (đã đeo găng) gắp dải lụa bỏ vào hộp, đợi đến khi hộp đóng lại, sát khí biến mất, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, cười khổ: "Chẳng lẽ số cháu hôm nay phải xui xẻo rồi?"
"Đáng đời." Ông cụ Cố liếc xéo anh: "Không cho cháu chịu thiệt một chút, cháu cũng chẳng biết trời cao đất dày."
"Cháu đã xui xẻo như vậy rồi, ông còn mắng cháu nữa." Ngô Dụng sờ sờ mũi: "Ông mau nhìn cháu nhiều vào đi, vạn nhất cháu vừa ra khỏi cửa đã gặp vận rủi chết không toàn thây, sau này ông sẽ không còn ai đưa cơm đưa rau rửa bát lau nhà nữa đâu!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT