Đến tận trước cửa tịnh xá của phương trượng, Ngô Dụng mới cởi áo mưa ra. Bị hầm bí đến mức chẳng khác gì con chó chết đuối, anh ta vội vã tu hai chai nước khoáng lạnh, cẩn thận nhận lấy khăn từ chú tiểu để lau mồ hôi, rồi mới bước vào.
Úc Ninh cũng đi theo vào. Bên trong tịnh xá bày khoảng mười mấy cái bồ đoàn, trên chiếc bồ đoàn ở phía trước ngồi xếp bằng một vị lão tăng mặc áo cà sa đỏ, râu tóc đều bạc trắng, dài rũ xuống hai bên má, trên đầu có chín vết sẹo giới, vô cùng phù hợp với hình ảnh cao tăng ẩn thế trong mắt người ấy.
Ông ấy không hề nhíu mày, mắt khép hờ, chậm rãi nói: “Các vị đến rồi?”
Nói thật, nếu không phải Úc Ninh nghe thấy trong điện thoại của ông cụ Cố, ông ấy mở miệng ra là “con mẹ nó”, ngậm miệng lại là “bận bỏ mẹ”, thì Úc Ninh đã thành tâm thành ý hành lễ, nói một câu “bái kiến phương trượng” rồi.
Cụ cụ Cố chẳng thèm để ý đến ông ấy, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hừ lạnh một tiếng: “Ông giả bộ ra vẻ cho ai xem đấy hả? Lão lừa trọc.”
Lão lừa trọc mở mắt ra, bất lực nói: “Hành Tri, con đi làm việc đi.”
Sư thầy dẫn khách chắp tay trước ngực cúi người nói: “Dạ, phương trượng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT