“Dạ.” Người đánh xe đáp một tiếng, hô một tiếng bảo cô nương kia tránh đường, đang muốn thúc ngựa, Úc Ninh liền nghe thấy phía trước một tiếng kinh hô. Úc Ninh nghe tiếng nhíu mày, đẩy cửa xe ra nhìn ra ngoài, chỉ thấy ở giữa đường có một cô nương đang quỳ rạp, ăn mặc giản dị, mặt đầy nước mắt, kinh hoàng nhìn bọn họ. Phù Dung lại chắn trước người Úc Ninh, nói: “Vì sao cô nương kia còn ở giữa đường? Còn không mau đuổi đi?”
Phù Dung nhỏ giọng nói với Úc Ninh: “Cô nương này có chút kỳ quặc, thiếu gia cẩn thận.”
Úc Ninh gật đầu, không tiến lên nữa.
Thị vệ đánh ngựa lên trước: “Vị cô nương này, cô có bị thương ở đâu không? Nếu không bị thương, thì đừng cản đường! Nếu bị thương, mỗ đây sẽ đưa cô đến y quán tìm lang trung chẩn trị một phen.”
Cô nương kia lại không nhúc nhích, e lệ nhìn Úc Ninh, không thèm để ý đến thị vệ kia, nói: “Chân của nô gia hình như bị thương rồi, nhất thời đứng không lên… Quý nhân có muốn xem một chút không?”
Úc Ninh và Phù Dung nhìn nhau, mặt đầy dấu chấm hỏi. Triều đại này tuy rằng dân phong phóng khoáng, nhưng câu nói của cô nương này kiểu gì cũng tính là quyến rũ rồi, cậu nhìn kỹ một chút, mới phát giác cô nương này tuy mặt đầy nước mắt, nhưng lớn lên dáng dấp lại có vài phần vũ mị, nếu là một tên công tử bột nghe nàng ta gọi như vậy, nói không chừng còn thật sự xuống xe đỡ nàng ta dậy rồi.
Phù Dung quát: "Nếu bị thương thì đi tìm lang trung, gọi thiếu gia nhà ta làm gì? Tiểu thư xin tự trọng! Người đâu, dẫn vị tiểu thư này đi tìm thầy thuốc!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play