“Cô giữa đêm mò đến cửa nhà tôi, cho dù không phải trộm rau thì cũng chẳng có ý tốt gì. Vu Tình, cô mới vừa chôn chồng, chẳng lẽ ra ngoài kiếm đàn ông đấy à?” Chị dâu Mã nheo mắt nói, vừa dứt lời đã thấy mình đắc ý ra mặt.

 Vu Tình không ngờ cô ta vừa mở miệng đã bôi nhọ danh tiếng mình, tức đến mức giơ tay định vả thẳng vào mặt cô ta.

 Tuy cô không phải người của thời đại này, nhưng cũng từng nghe thế hệ trước kể rằng, danh tiếng ở thời này là thứ cực kỳ quan trọng, càng đừng nói gì đến chuyện bị nói là đi tìm đàn ông, nghe thấy thôi cũng như dìm người ta xuống bùn, coi như giày rách mà giẫm nát, thậm chí có thể bị bắt đi đánh chết.


 “Cô mới là cái đồ đi kiếm đàn ông! Mẹ kiếp, cô nói năng vớ vẩn cái gì thế hả?” Vu Tình gằn giọng mắng lại.

“Vu Tình, cô định làm gì đấy, tôi nói rồi, chỉ cãi nhau thôi chứ không đánh nhau đâu nha!” Chị dâu Mã thấy Vu Tình giơ tay lên liền hoảng hốt, vội lùi về sau mấy bước.

“Chỉ cãi nhau chứ không đánh nhau hả? Nghe cho rõ đây, nếu sau này tôi còn nghe ai nói lời tổn hại đến danh tiếng tôi, tôi sẽ đến nhà cô thẳng tay xử luôn. Lúc đó tôi cầm búa đập nát cái nhà cô ra đấy!”

Trong đầu Vu Tình còn có ký ức của nguyên chủ, đương nhiên biết vì sao trước kia ai nấy đều sợ cô.

Cô học theo giọng điệu ngang ngược của nguyên chủ vừa nói ra, chị dâu Mã quả nhiên sợ xanh mặt.

Vu Tình vốn là kẻ điên, nói gì làm nấy, cô mà nói sẽ đập nhà người ta, thì chắc chắn là dám làm thật.

Nghĩ tới đây, mặt chị dâu Mã trắng bệch, lập tức xuống giọng lấy lòng:“Vu Tình, tôi chỉ đùa với cô chút thôi mà, cô cứ tiếp tục đào rau dại đi, tôi... tôi về nhà đây.”

Nói xong bà ta chạy vội vào nhà, ngay sau đó đóng cửa lại cài then kỹ càng.

Đứng sau cánh cửa một lúc, không nghe thấy động tĩnh gì, bà ta mới vỗ ngực thở phào, lòng thầm nghĩ:cô ta đúng là ăn no rửng mỡ, lại dám đi chọc Vu Tình.

Vu Tình cũng bị bà ta hù một phen, nên bây giờ làm gì cũng cẩn thận hơn. Lúc bán rau sam hoang dã cũng không quên liếc nhìn xung quanh.

Thấy không có ai, cô mới mở chợ giao dịch.

【RAU SAM HOANG DÃ, MỘT CÂN BA LẠNG, CÓ MUỐN BÁN KHÔNG? ]

“Bán.” Rau sam vừa bán xong liền biến mất, Vu Tình thấy hài lòng rồi mới về nhà.

Vừa bước vào sân, cô đã thấy đồ ăn được dọn sẵn trên bàn.

Cô liếc mắt nhìn một cái, lập tức nhíu mày, trong đầu lục lọi ký ức liền muốn bật cười.

Theo lý mà nói, trong nhà họ Từ ngoài cô và con gái không làm công ra thì những người khác đều phải làm việc mỗi ngày. Chồng nguyên chủ cùng ba đứa con trai đều làm đủ công điểm.

Hai cô con dâu trong nhà cũng xuống ruộng , mỗi ngày kiếm được năm sáu công điểm là ít.


 Mỗi năm đội sản xuất thu hoạch cũng không tệ, cả nhà họ Từ nhiều công điểm như vậy, nếu quy ra lương thực, không nói ăn no ba bữa, nhưng ăn no hai bữa một ngày cũng không phải chuyện khó.

Thế mà nguyên chủ lại không biết tiết kiệm, chỉ lo hưởng thụ, đem lương thực đổi lấy tiền, tiền lại cầm  giữ một mình.

Thường xuyên tự thưởng cho mình chút đồ ngon, cũng hay chia cho con gái Từ Tuyết Hoa.

Cho nên trong cái thời đại ăn không đủ no này, chỉ có hai mẹ con họ là trắng trẻo mập mạp.

“Mẹ, ăn cơm thôi ạ.” Lý Mai vừa dọn đồ ăn xong thì gọi một tiếng.

Vu Tình gật đầu, ngồi xuống bàn cơm. Buổi sáng không ăn, trưa cũng ăn qua loa, nếu bây giờ không ăn chắc mọi người lại nghĩ cô muốn tuyệt thực.

Từ Thừa Diên vừa mất, trong nhà không còn tiếng cãi vã ầm ĩ như trước, ai nấy đều buồn, mỗi người một tâm sự ngồi trước bàn ăn.

“Mọi người cứ ăn đi, sau này tự ai làm việc thì tự mình lấy phần. Ai làm được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.” Vu Tình nói xong thì tự mình múc một chén canh loãng, một chén nước, rồi múc ít cháo đặc hơn.

Từ Tuyết Hoa nhìn thấy thì múc phần thứ hai, kế tiếp là Từ Hiếu Nghĩa, Từ Hiếu Nhân rồi đến Từ Hiếu Minh.

Cuối cùng là Trương Quế Hoa. Cô ta đang mang bầu nên chen ngang trước chị dâu cả Lý Mai để lấy phần, tiếp theo mới đến Lý Mai và con gái cô là Hà Diệp.

Đến lúc Lý Mai và Hà Diệp múc thì trong nồi chỉ còn lại nước.

Hai mẹ con múc chút nước cháo còn lại, nhấp nháp uống, như thể chuyện này chẳng có gì bất ngờ với những người trong nhà.


 Vu Tình nhìn mà không nhịn được: “Thằng cả, vợ con với tiểu Diệp chỉ uống nước thế này thì làm sao mà no bụng được? Vợ con gầy đi thì ai lo việc nhà đây?”


Từ Hiếu Nghĩa ngẩng đầu lên, uống thêm một ngụm cháo rồi nói: “Mẹ, không phải mẹ bảo ai kiếm được nhiều công điểm thì ăn nhiều, kiếm được ít thì ăn ít đi sao? Mà trong nồi cũng chẳng còn gì ngoài nước.”

Anh ấy thật ra muốn chia phần cho vợ con, nhưng chẳng phải mẹ không cho đấy sao?

Câu sau cùng anh chỉ dám nghĩ trong bụng, không dám nói ra.

“Trong nhà còn bánh bột ngô không? Lấy cho vợ và con gái con ăn thêm chút đi. Ăn mỗi nước cháo thì lấy đâu ra sức mà làm việc. Giờ nhà thiếu người làm rồi, không ăn được thì lấy gì bù công điểm?”

Nghĩ đến cái bánh  bị cắn dở lúc sáng, Vu Tình đứng dậy đi vào trong nhà, lấy bánh ra mang đến bàn, đưa cho Lý Mai: “Sáng mẹ không đói nên không ăn, vợ thằng cả con đem bánh bao này nhúng cháo ăn với tiểu Diệp đi.”

Lý Mai ngơ ngác, không ngờ mẹ chồng lại đưa bánh cho mình, còn loáng thoáng lộ vẻ cảm động. Thái độ bà hôm nay thật sự quá kỳ lạ.


“Mẹ, nếu chị dâu cả không ăn thì để con ăn.” Trương Quế Hoa vừa cười vừa vươn tay định giật lấy cái bánh.

Vu Tình nghiêng người né, không để cô ta lấy được.

“Sững người cái gì nữa, mẹ cho thì cầm đi. Chờ mẹ già này đút cho ăn à!” Vu Tình cau mày, học theo kiểu hùng hổ của nguyên chủ mà trợn mắt với Lý Mai.

Lý Mai sợ đến run lên, vội vàng nhận lấy chiếc bánh, cúi đầu nhìn lén mẹ chồng rồi chia bánh ra cho con gái.

Trương Quế Hoa thấy bánh đã vào tay chị dâu cả và cháu gái, sắc mặt lập tức u ám, ngồi trên ghế cũng không thoải mái.


Từ Hiếu Nghĩa nhìn một màn như vậy, nhất thời không đoán nổi mẹ mình nghĩ gì — thật sự muốn cho vợ anh ta ăn no, hay đang thử lòng?

Lý Mai lúc này cũng bị dọa sợ, trước giờ cô và con gái luôn sống như thế, mẹ chồng chưa từng nói gì, giờ lại đột nhiên quan tâm.

Tuy trong lòng có phần nghi ngờ, nhưng nhiều hơn là cảm động — mẹ chồng là đang thương cô.

Vu Tình thấy mọi người bắt đầu ăn, liền nói tiếp:“Lần sau nấu cơm nhớ nấu nhiều hơn một chút. Còn phải làm việc mà, không ăn thì lấy sức đâu ra? tiểu Diệp cũng vậy, gầy quá rồi đó.”

“Mẹ, không sao đâu ạ. Con với tiểu Diệp ăn thế này là đủ rồi. Trong nhà cũng không còn nhiều lương thực.Tiết kiệm một chút, may ra còn có thể cầm cự đến vụ lúa mạch. Không tiết kiệm thì sợ là không có mà ăn.” Lý Mai nói nhỏ, câu sau gần như thì thầm.

Nhưng mọi người ngồi bàn đều nghe thấy rõ.

Ai nấy mặt mày ủ ê.

Vu Tình lập tức tò mò: Nhà này rốt cuộc nghèo đến mức nào?

Cô hắng giọng: “Vợ thằng cả, trong nhà còn bao nhiêu lương thực?”


“Không... không nhiều lắm.” Lý Mai nhỏ giọng trả lời.

Vu Tình uống hết cháo, đứng dậy đi thẳng vào bếp. Lương thực trong nhà đều do hai con dâu quản lý, trước giờ cô không quan tâm.

Giờ bước vào bếp, thấy cái lu đựng lương thực thì sửng sốt — hơn nửa cái lu đã sắp chạm đáy rồi.

Từ giờ tới vụ lúa mạch còn hơn một tháng, dù có tiết kiệm thế nào cũng chẳng ăn nổi mấy ngày nữa.

Lý Mai cũng theo vào bếp, thấy mẹ chồng sắc mặt đen thui tưởng bà giận, vội nói: “Mẹ, mai con sẽ lên núi đào rau dại, đến lúc không còn gì ăn thì mình cũng có thể ăn rau dại.”

 Trương Quế Hoa sợ thiên hạ không loạn, ôm bụng chậm rì rì đi vào, liếc nhìn Lý Mai rồi nói: “Chị dâu cả, vậy chị đừng chỉ nói mà không làm nhé. Lương thực sắp hết sạch rồi. Tôi đây còn đang có mang, đây là huyết mạch nhà họ Từ đấy. Nếu cắt đứt lương thực, thì là một xác hai mạng luôn đó!”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play