Lý Mai vốn là người hiền lành, chưa từng tức giận với ai, nghe Trương Quế Hoa nói vậy thì hoảng hốt, sợ thật sự có chuyện xảy ra nên vội vàng gật đầu lia lịa: “Em dâu, chị biết rồi, ngày mai chị sẽ lên núi đào rau dại.”
Trương Quế Hoa còn định nói thêm, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy mẹ chồng đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt nghiêm khắc, lập tức nghẹn lời, không nói được gì, chỉ phủi tay rồi quay người bước ra khỏi bếp.
Vu Tình thấy cô ta đi rồi, quay sang nhìn con dâu cả, nói: “ Con cứ xuống ruộng làm là được, mẹ sẽ dẫn Tuyết Hoa lên núi đào rau dại.”
Hiện tại trong nhà không có ai đáng tin cậy, cô chính là người tạm thời quán xuyến mọi việc. Đã dùng thân xác người khác thì không thể cứ lười nhác không chịu làm gì được.
Nhân tiện đi lên núi, cô cũng muốn tranh thủ nghiên cứu thêm về hệ thống giao dịch của mình.
Trên núi có rất nhiều rau dại, gom được nhiều thì tích được nhiều điểm, có thể đổi lấy đủ thứ hay ho. Cô muốn ăn uống cho đàng hoàng, chứ không muốn ngày nào cũng chỉ có canh loãng với quả dại.
“À đúng rồi, con theo mẹ vào phòng một chút.”
Vu Tình vừa đi tới cửa bếp thì dừng lại, quay đầu nói với Lý Mai.
Lý Mai vừa nghe mẹ chồng gọi vào phòng thì lập tức thấy sợ. Không lẽ là vì chuyện trứng gà sáng nay?
Chết rồi, phải làm sao đây...
Cô đứng trong bếp, lo đến mức không biết nên làm gì.
Trương Quế Hoa cũng nghe thấy lời mẹ chồng nói, trong lòng thì vui như mở hội, vẻ mặt rõ ràng đang chờ xem trò vui. Đợi Lý Mai ra khỏi bếp, cô ta cố tình sán lại gần, cười tủm tỉm hỏi:
“ Chị dâu cả, mẹ gọi chị có chuyện gì thế?Chẳng lẽ là vì chuyện trứng gà sáng nay? Em đã nói rồi mà, trứng gà quý như thế, làm sao mẹ không tức giận được. Hóa ra là đang chờ chị ở đây.”
Lý Mai nghe xong mặt mày tái mét, người vốn đã yếu nay càng như sắp ngã quỵ.
Từ Hiếu Nghĩa bước tới cạnh, đưa tay nắm lấy tay vợ, nhẹ nhàng kéo rồi nói:
“ Đừng sợ, anh đi với em. Cùng lắm thì anh lên núi thử xem có tìm được trứng gà rừng không.”
Lý Mai cảm động gật đầu. Tuy cô không được mẹ chồng thương, nhưng chồng thì luôn yêu thương, quan tâm cô. Như vậy cũng đủ rồi.
Hơn nữa, trong thôn cũng không thiếu những bà mẹ chồng đối xử tệ với con dâu như vậy.
Hai vợ chồng đi tới cửa phòng Vu Tình, cả hai đều thấp thỏm không yên. Cuối cùng vẫn là Từ Hiếu Nghĩa lấy hết can đảm gõ cửa:“Mẹ, con với vợ con tới rồi.”
“ Ừ, cửa không khóa, vào đi.”
Từ Hiếu Nghĩa nghe vậy liền đẩy cửa bước vào, kéo vợ cùng vào trong.
“Mẹ, mẹ tìm vợ con có chuyện gì vậy ạ?”
Từ Hiếu Nghĩa nhìn mẹ, bàn tay siết lại căng thẳng, không dám ngẩng đầu nhìn Vu Tình.
Lý Mai đứng phía sau anh, trên mặt cũng đầy vẻ lo lắng, khổ sở.
Vu Tình không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ đứng dậy, từ trong ngăn tủ lấy ra một lọ sữa mạch nha.
Cô đặt thẳng hộp sữa lên bàn:“Hộp sữa mạch nha này ban đầu là bố con mua cho mẹ bồi bổ sức khỏe, giờ mẹ thấy cơ thể mình cũng ổn rồi. Nhưng Hạo Viễn nhà con bây giờ cũng đã hai tuổi, lại gầy gò như đứa bé một tuổi, cầm cái này về cho thằng bé uống đi.”
Lý Mai vừa nhìn thấy sữa mạch nha trên bàn, gương mặt liền rạng rỡ, đang định đứng dậy bước tới lấy thì bị Từ Hiếu Nghĩa kéo lại.
“Sao vậy?” Lý Mai ngơ ngác hỏi.
Con trai cô, Hạo Viễn, năm nay đã hai tuổi mà cơ thể lại gầy yếu, thậm chí còn chưa biết đi, cả ngày chỉ nằm trên giường không ra ngoài được.
Sữa của cô không đủ, cả ngày ăn uống thiếu thốn, sữa lúc có lúc không, Hạo Viễn thì suốt ngày chỉ theo mẹ uống chút nước cháo loãng, cô thật sự sợ con trai mình không sống nổi nữa.
“Mẹ, mẹ giữ lại uống đi.” Từ Hiếu Nghĩa nói giọng khàn khàn. Bố anh đã mất, giờ anh là trụ cột trong nhà, mẹ nuôi anh lớn không dễ dàng gì, sao anh có thể lấy đồ mà bố chuẩn bị cho mẹ chứ?
Hơn nữa lớn từng này rồi, anh còn chưa một lần nào thật sự hiếu kính mẹ, nào còn mặt mũi lấy đồ của mẹ.
Vừa dứt lời, trong lòng Lý Mai lập tức sụp xuống, lặng lẽ lùi lại sau lưng chồng, vẻ mặt đầy mất mát.
Vu Tình tất nhiên thấy rõ cảnh đó, trong lòng cũng chua xót. Hôm nay vừa gặp thằng bé con của Lý Mai, đúng là quá gầy yếu, chưa ăn được gì bổ dưỡng thì e rằng thật sự không qua khỏi nổi.
Cô hừ một tiếng rồi nói tiếp: “ Lão đại, con không lấy là chờ mẹ nhét vào tay con sao. Hạo Viễn là cháu đích tôn của nhà họ Từ, con xem con làm bố mà để con trai mình ra nông nỗi thế à? Bố con mất rồi, chẳng lẽ con còn muốn cháu đích tôn của mẹ cũng theo ông ấy mà đi luôn? Con muốn cào nát tim mẹ thì con mới vừa lòng à?”
Từ Hiếu Nghĩa nghe vậy liền hoảng sợ , vội vàng lắc đầu: “Mẹ, con không có ý đó đâu!”
“Không phải ý đó thì mau cầm sữa mạch nha cút ngay cho mẹ, đừng có làm trễ giấc ngủ của mẹ”. Vu Tình nổi giận nói.
Vừa nghe xong, Từ Hiếu Nghĩa sợ đến lùi mấy bước, sau đó vươn tay dài ra chụp lấy lon sữa mạch nha rồi vội vàng chạy đi.
Chạy được mấy bước lại quay lại, kéo luôn vợ – người vẫn còn ngơ ngác tại chỗ – ra ngoài, trước khi đi còn không quên quay lại đóng cửa lại.
Vu Tình thấy hai vợ chồng đi rồi mới đứng dậy, tiện tay cài then cửa. Cũng phải nói, học cách nói chuyện của nguyên chủ đúng là sướng tay thật.
Một đám người này mềm mỏng thì không chịu nghe, phải gắt lên vài câu mới chịu làm theo.
Trương Quế Hoa vẫn luôn đứng trong sân hóng chuyện, chỉ chờ mẹ chồng dạy cho Lý Mai một trận ra trò.
Nhưng đợi mãi mà trong phòng chẳng có động tĩnh gì, ngược lại lại thấy anh cả với chị dâu cầm cái gì đó chạy ra.
Vì trời đã nhá nhem tối nên cô ta nhìn không rõ lắm.
“Anh cả, chị dâu, mẹ gọi hai người vào phòng làm gì thế?” Trương Quế Hoa tò mò bước đến hỏi.
Nói xong còn mở to mắt, vẻ mặt đầy ngạc nhiên:
“ Ủa, hai người trộm sữa mạch nha của mẹ đấy à?”
Rồi cô ta hét toáng lên: “Mẹ ơi! Anh cả với chị dâu trộm sữa mạch nha của mẹ!”
Nói rồi Trương Quế Hoa giật lấy hộp sữa mạch nha từ tay Từ Hiếu Nghĩa, xong quay đầu hét vào phòng chính.
“Trộm cái gì, là mẹ cho đấy! “Vu Tình còn chưa lên giường đã nghe thấy ồn ào ngoài sân, liền chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Trương Quế Hoa nghe mẹ chồng cho thì không phục tí nào, lập tức kéo cổ cãi lại:
“ Mẹ, sao mẹ lại cho chị dâu sữa mạch nha? Còn con thì không có? Mẹ thiên vị quá rồi đấy!”
Vu Tình mặt liền sầm xuống, đáp ngay:
“ Cô nói tôi thiên vị phải không? Được thôi, cô giỏi thì ngày mai xuống ruộng kiếm công điểm đi. Lúc trước chị dâu cô mang thai, gần đến ngày sinh mới được nghỉ ngơi. Còn cô thì sao? Mới có ba tháng, còn lâu mới sinh, cô cũng đi làm cho tôi đi. Trong nhà không cần cô phải lo, tôi với Tuyết Hoa và tiểu Diệp làm là đủ rồi!”
Nói đến đây, trong lòng Vu Tình cũng không nhịn được bực. Hồi nguyên chủ còn sống, người đối xử bất công nhất, ngoài việc thiên vị con gái út Từ Tuyết Hoa thì chính là nuông chiều con dâu thứ hai Trương Quế Hoa này.
Cô ta dẻo miệng, khéo nịnh, nói chuyện ngon ngọt nên nguyên chủ lúc nào cũng mềm lòng, nhưng xét cho cùng thì chẳng giúp được gì, suốt ngày chỉ biết lười biếng.
Ngược lại, con dâu cả Lý Mai thì ngày nào cũng ăn thiếu làm nhiều, lại ngốc nghếch, chẳng biết tranh giành.
Nhưng Vu Tình thì không phải nguyên chủ, không cần nghe lời ngon ngọt. Nghe hay đến mấy cũng không lo được cơm ăn áo mặc.
Trương Quế Hoa nghe đến phải xuống ruộng thì lập tức sợ hãi, vội vàng xua tay: “ Mẹ, con không đi làm đâu, thân thể con yếu lắm, làm không nổi đâu ạ!”
Xuống ruộng kiếm công điểm thì khỏi nghĩ, mệt thế ai chịu nổi, ở nhà chẳng phải sướng hơn à. Ở nhà còn có Hà Diệp giúp đỡ, bình thường cô ta chỉ cần giặt ít đồ là xong.
Vu Tình nhìn quanh sân, thẳng giọng nói:
“Mẹ cho chị dâu mấy đứa sữa mạch nha là để cho Hạo Viễn uống. Thằng bé là cháu đích tôn của nhà mình, mấy đứa tự nhìn đi, có nhà ai mà con trai hai tuổi còn nhỏ gầy như vậy?”
Bố các con đã mất, mẹ mất chồng là đủ đau khổ rồi, chẳng lẽ còn phải nhìn cháu đích tôn cũng không sống nổi sao? Sữa mạch nha này là mẹ cho Hạo Viễn, ai cảm thấy mẹ thiên vị thì cứ nghĩ vậy đi!” Nói xong, cô ôm ngực làm ra vẻ vô cùng đau lòng.
Từ Hiếu Nhân thấy vậy thì cảm thấy xấu hổ, lập tức trừng mắt với vợ, sau đó quay sang Vu Tình nghiêm túc nói: “ Mẹ, mẹ làm đúng rồi, con không thấy mẹ thiên vị gì cả.”