Lần trước cũng vậy, cô ta đâu có cố ý, chỉ nói vài câu không đúng ý, kết quả chọc giận chị dâu hai. Lúc ấy còn chưa kịp phản ứng gì, chị dâu hai đã vác chổi đuổi theo đánh, đánh một mạch từ đầu thôn tới cuối thôn.
Nếu không phải chồng nhất quyết bắt cô ta phải tới, cô ta đã chẳng dám tới đâu. Bây giờ chỉ cần thấy chị dâu hai là cô đã run rẩy, sợ hãi rồi. Mạch não người phụ nữ này không giống cô ta.
Vu Tình khóc đến khô cả cổ, cảm thấy hơi khát, liếm liếm môi rồi khẽ nói: “Không sao.”
Tôn Tố Phân lúc này mới khẽ thở phào.
Ông cụ Từ lại một lần nữa dẫn theo mấy người lực lưỡng, khiêng quan tài vào sân.
Sau khi đặt quan tài xuống, đám người kia mới rời đi. Ông cụ Từ vừa định mở miệng, bà cụ Từ đã chạy thẳng vào sân, vừa khóc vừa la lớn: “ Con khổ quá Thừa Diên ơi! Sao đang yên đang lành con lại ra đi? Con còn chưa kịp phụng dưỡng mẹ nữa mà!”
Sao con lại đi trước mẹ chứ? Làm sao con nỡ để mẹ đầu bạc tiễn con đầu xanh như vậy hả?Bà cụ Từ vừa khóc vừa lao vào phòng, nhìn thấy con trai nằm dưới đất liền òa lên nức nở.
Phải khóc một lúc thật lâu, bà mới ngừng lại, quay sang nhìn con dâu thứ hai. Bà gắng nén nỗi sợ trong lòng, trừng mắt nói: “Con dâu hai, chồng con mất rồi, mấy đứa nhỏ sau này phải trông cậy vào con. Mẹ cũng không ép con phải làm gì cả. Ít nhất con cũng phải hứa với mẹ, phải nuôi mấy đứa nhỏ này nên người. Nghe rõ chưa?”
“ Mẹ, đây là con ruột của con, chắc chắn con sẽ nuôi dạy tử tế. Mẹ yên tâm, cho dù Thừa Diên không còn, vẫn còn con mà.” Vu Tình gật đầu đáp lời. Không vì điều gì khác, chỉ riêng việc cô đang mượn thân xác của người ta mà sống, thì ít nhất cũng nên có chút trách nhiệm.
Hơn nữa, kiếp trước cô không dám kết hôn chính vì sợ phải sinh con. Còn bây giờ chẳng cần phải sinh nữa, được sẵn mấy đứa thế này, cũng coi như không tệ.
Bà cụ Từ không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy. Trên mặt thì không thể hiện gì, nhưng trong lòng thì vẫn không tin nổi con dâu thứ hai có thể làm được.
Thôi thì, con trai thứ hai đã mất rồi, sau này trong nhà có thế nào cũng phải để ý thêm chút. Còn trông cậy gì vào con dâu hai, miễn là nó không làm rối tung mọi chuyện lên là được.
Mãi đến tối, bà cụ Từ mới bảo vợ chồng con trai út đưa cả nhà về trước.
Còn bà thì cùng ông cụ Từ ở lại bên quan tài con trai, bắt mấy đứa cháu trai, cháu dâu với cháu gái quỳ xuống canh bên linh cữu.
Mất con, hai vợ chồng già như già đi mười tuổi chỉ trong chớp mắt, cả người toát lên vẻ tang thương.
Nhìn con dâu, bà cụ Từ mở miệng nói: “Con dâu hai, con là người tốt, mẹ biết. Trước kia chưa cưới con, con cũng đã chịu không ít tủi thân. Giờ cưới rồi thì... sao thằng hai lại ra đi như vậy chứ...”
Nói đến đây, bà cụ Từ không nhịn được lại khóc. Khóc một lúc, bà lau nước mắt, nhìn Vu Tình thở dài: “ Con dâu hai, mẹ cũng chẳng mong sống thêm được bao nhiêu năm nữa. Chỉ mong giờ thằng hai không còn, con có thể gắng gượng chăm lo cho cái nhà này...”
Bà cụ Từ chỉ thiếu điều chưa nói thẳng ra: Con cũng đừng chồng vừa chết mà đã đòi tái giá.
“Mẹ, con biết rồi.” Vu Tình đáp lời.
Cô cũng đâu biết bà cụ nghĩ gì, chứ nếu biết sớm thì chắc chắn đã lắc đầu từ chối. So với việc tái giá ở cái nơi xa lạ này, cô thà ở lại trong cái nhà này làm chủ gia đình hơn.
Bà cụ Từ vừa dứt lời, ông cụ Từ cũng mở miệng, quay sang nói với Từ Hiếu Nghĩa: “Hiếu Nghĩa, ba con không còn nữa, con chính là trụ cột trong nhà. Cái nhà này phải trông cậy vào con.”
Dựa vào con dâu hai, đứa mà ông vẫn thấy chẳng đáng tin thì chẳng bằng trông vào đứa cháu trai này còn hơn. Không phải ông khinh thường con dâu, mà thật sự là tính nó quá không an phận.
“Ông nội, con biết rồi. Ông yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt các em và cả mẹ con nữa.” Từ Hiếu Nghĩa quỳ trên đất, trong khoảnh khắc đó mới ý thức được mình đã lớn, đã phải gánh vác một phần trời đất cho người trong nhà.
Ông cụ Từ gật đầu hài lòng, dặn thêm vài câu rồi cùng bà cụ rời đi.
Thấy vậy, Vu Tình vội đứng bật dậy khỏi ghế, đi theo hai ông bà ra tận cổng.
“Được rồi, con mau về đi. Con bé Tuyết Hoa trông vẫn còn khó chịu, con ở bên nó nhiều vào.” Bà cụ Từ thấy đường xa đã đi được một đoạn, quay lại nhắc.
Vu Tình gật đầu, nhìn theo bóng hai ông bà rời đi rồi mới xoay người chuẩn bị quay lại. Mới đi được vài bước, tai cô đột nhiên vang lên tiếng lạ:
【Phát hiện rau sam hoang dã có thể ăn được, phát hiện rau sam hoang dã có thể ăn được.】
【Phát hiện rau sam hoang dã có thể ăn được, phát hiện rau sam hoang dã có thể ăn được .】
Âm thanh vang lên lần nữa.
“Ai... Ai đang nói vậy? “ Vu Tình giật mình quay đầu nhìn quanh, chẳng thấy bóng người nào, lạnh sống lưng, sợ đến mức hét toáng lên rồi chạy một mạch về nhà: “A! Có ma!”
“ Phù..phù... “ Về tới cửa nhà, cô mới dừng lại, thò đầu nhìn quanh, chẳng thấy gì lạ mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chưa kịp bước vào sân, cái giọng máy móc kia lại vang lên lần nữa:
【Phát hiện rau sam hoang dã có thể ăn được.】
Lần này Vu Tình nghe rõ ràng. Cô quay đầu nhìn lại, vẫn không thấy ai cả. Rau sam hoang dã là cái gì? Là rau dại à?
Chưa kịp nghĩ thêm, cô bất giác quay đầu nhìn sang góc tường, lập tức phát hiện đám rau mọc sát đất kia, chẳng phải chính là rau sam sao?
Hồi nhỏ ở quê, cô từng xuống ruộng làm không ít, nên đương nhiên nhận ra rau sam. Nghĩ lại tiếng vừa nghe được, Vu Tình bất giác phấn khích:
Đây chẳng phải là bàn tay vàng khi xuyên không sao?
Không ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, trước kia đọc tiểu thuyết xuyên không, cô biết những người xuyên không đều có hệ thống hỗ trợ.
Vậy cô chắc chắn cũng có rồi!
Nghĩ tới đây, cô vội vàng chạy đến chỗ đám rau dại kia.
【Phát hiện rau sam hoang dã – số lượng năm lạng.】
Vu Tình mừng rỡ, lập tức cúi người hái luôn một nắm rau sam.
Vừa nhổ lên, tiếng máy móc lại vang lên:
【Có muốn mở chế độ thương thành không?】
“Mở! Mau mở đi!” Vu Tình vui vẻ hẳn lên, hối thúc.
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng mờ mờ lóe lên trước mắt cô, một bảng giao diện bán trong suốt hiện ra.
Trên giao diện hiện lên dòng chữ:
[Rau sam hoang dã – 5 lạng, quy đổi thành 5 điểm tích lũy. Có muốn bán?]
“Bán!” Vừa dứt lời, nắm rau trên tay cô lập tức biến mất, góc trên bên phải màn hình cũng nhảy số, thành số 5.
Ngay sau đó, phần bên dưới bảng giao diện biến đổi, xuất hiện thêm nhiều mặt hàng mới. Toàn là đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt, có cả bánh bao chay, bánh bao nhân thịt.
Vu Tình sờ bụng đang réo, nhìn bánh bao nhân thịt mà nước miếng suýt trào ra. Nhìn số bên dưới, cô thấy một cái bánh bao thịt cần 2 điểm tích lũy.
Cô bấm chọn, xác nhận mua, liền thấy trên tay mình lập tức có thêm một cái bánh bao nóng hổi, con số tích lũy bên phải cũng giảm từ 5 xuống 3.
Nhìn cảnh đó, Vu Tình không kiềm được mà mừng rỡ, cười tít mắt.
Nghĩ tới mấy tiếng vừa nghe, có khi nào xung quanh còn rau sam hoang dã nữa không? Cô lập tức chịu đói, không ăn bánh bao nữa mà quay lại chỗ vừa rồi.
【Phát hiện rau sam hoang dã có thể ăn được.】
Nghe tiếng, Vu Tình lập tức dừng bước, đưa mắt nhìn xung quanh. Một đống rau sam hiện ra trước mắt, cô liền phấn khởi ngồi thụp xuống, đưa tay nhổ tiếp.
Còn chưa kịp bán, một tiếng la chói tai vang lên, sau đó da đầu cô liền đau nhói:
“Đồ không biết xấu hổ! Dám trộm rau nhà tao! Tao đánh chết cái đồ ăn trộm này!”
“ Cái gì mà trộm? Tôi có trộm gì đâu! Tôi chỉ đào rau dại thôi, buông tay ra coi!” Vu Tình đau đến nỗi nước mắt sắp trào, giơ tay kéo ngược lại người đang nắm tóc mình.
Người phụ nữ nghe giọng có vẻ quen, nhìn kỹ mới phát hiện là Vu Tình thì vội buông tay, lùi lại mấy bước, giọng cũng nhỏ đi:
“Vu Tình? Sao lại là cô? Cô nói đào rau dại mà chui vào tận vườn rau nhà tôi? Cô lừa ai vậy?”
“Cô nhìn cho rõ vào! Tôi có bước chân vào vườn nhà cô không? Vườn nhà cô có hàng rào tre đàng hoàng, tôi nhảy vô kiểu gì được? “ Vu Tình tức giận quát lại, trừng mắt nhìn người phụ nữ kia.
Cái bà này xuống tay cũng ác thật, làm da đầu cô đau quá.!