Sáng sớm, ánh mặt trời trải dài trên con đường nhỏ trong thôn núi, làn sương mờ mờ phủ lên mái ngói, khói bếp từ các nhà bay lên từng đợt, quẩn quanh trong không khí như dải lụa mỏng.
Trong sân nhà họ Từ, Lý Mai – con dâu cả của nhà họ Từ đã dậy từ sớm, nấu xong bữa sáng, rồi vội vàng chạy vào phòng gọi mẹ chồng dậy ăn cơm.
“Mẹ, dậy ăn cơm thôi.”
“Mẹ, cơm nấu xong rồi.”
Vu Tình bị tiếng gọi liên tục ấy đánh thức. Cô mở mắt, ngáp một cái rõ to.
Lại nữa rồi… lại có người gọi cô là “mẹ”.
Cô giật bắn mình, ngồi bật dậy, nhìn thấy trong phòng có một người phụ nữ lạ đang đứng. Cô ú ớ, miệng lắp bắp hỏi: “Cô… cô đang nói chuyện với ai vậy?”
Lý Mai ngẩng đầu, có chút sợ hãi nhìn mẹ chồng, đáp: “Mẹ, con đang nói với mẹ mà!”
Vừa nói xong, ánh mắt hai người chạm nhau. Lý Mai cũng giật mình ánh mắt của mẹ chồng hôm nay có gì đó lạ lắm.
Chẳng lẽ mẹ chồng lại nghĩ ra cách gì mới để hành mình sao?
Vu Tình nghe từng tiếng gọi “mẹ” mà cứ ngỡ như đang nằm mơ.
Cô còn chưa kịp định thần thì bên ngoài lại có một cái đầu ló vào cửa phòng: “Mẹ, mẹ dậy rồi à? Cơm nấu xong rồi đấy.”
Lại là “mẹ”! Không lẽ cô xuyên không thật rồi?
Vu Tình cố giữ bình tĩnh, quan sát xung quanh. Bốn bức tường vách đất, trong phòng có một cái giường gỗ, một chiếc tủ màu đỏ cũ kỹ, trên tủ còn thiếu mất mấy cái tay nắm.
Bên cạnh là cái rương lớn đặt mớ quần áo cũ sờn. Một bên khác có chiếc bàn nhỏ, trên đó để cái ly sứ trắng, cùng một cái ghế gãy mất một chân đang nằm chỏng chơ.
Cô nhanh mắt nhìn thấy trên tường treo lịch – năm 1980.
Trời ạ, cô thật sự xuyên không rồi sao?
Mấy đứa gọi cô là “mẹ” ban nãy… đều là con cô à?
Vu Tình lập tức cảm thấy uất ức trào lên trong lòng.
Cả đời cô sống nghiêm túc, đi làm đúng giờ, về nhà ăn cơm đúng bữa, chưa từng làm chuyện gì sai trái. Thế mà vừa chết đã xuyên tới nơi này, lại không phải xuyên về thời trẻ trung xinh đẹp, mà lại thành một bà mẹ già, có cả một bầy con lớn.
Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi chứ?
Nhìn xuống bàn tay mình, Vu Tình tức thì muốn xỉu đây là tay của cô sao?
Da khô ráp, đầy vết chai, bàn tay thô như thể đã làm ruộng cả đời. Dù trước kia cô không phải là người có bàn tay đẹp, nhưng so với cái này thì đúng là khác trời vực!
Cô hoảng hốt sờ mặt mình.
Nhìn thấy một thau nước đặt bên cạnh, cô vội bò tới nhìn vào. Trong gương nước là gương mặt của một người đàn bà già cỗi, da sạm màu, mặt mũi tiều tụy như vừa qua mấy trận bão lớn.
Cô… già đến thế này rồi sao? Không lẽ hơn bốn mươi tuổi?
Nghĩ đến đó, đầu cô lập tức tê dại, ký ức trong đầu ùa về như sóng trào.
Thì ra cơ thể này cũng tên là Vu Tình, trùng hợp y hệt tên cô. Nhưng năm nay đã ba mươi lăm tuổi, chồng tên là Từ Thừa Diên.
Từ nhỏ cô bị nhà mình đem gả đến nhà họ Từ làm dâu nuôi từ bé – vì nhà quá nghèo, nuôi không nổi nhiều con, nên cha mẹ đã gửi cô sang thôn bên cạnh, cũng là thôn Từ gia này, gả luôn cho Từ Thừa Diên.
Ban đầu, cô vốn được định gả cho anh cả của Từ Thừa Diên là Từ Thừa Dũng, vì hai người bằng tuổi nhau.
Chẳng qua là… Từ Thừa Dũng chưa bao giờ thích Vu Tình, nhất là khi lớn lên, hắn càng ngày càng chán ghét cô dâu nuôi từ bé này.
Từ Thừa Dũng học hết cấp hai, lại may mắn xin được việc làm chính thức ở trấn trên. Hắn càng có lý do để coi thường người vợ từ nhỏ đã được định sẵn – một đứa con gái chỉ biết cắm mặt làm việc, mà dáng dấp lại còn chẳng ra sao.
Về sau, hắn tự mình chọn cưới một cô công nhân cũng đang làm chính thức như hắn. Thời đó, được ăn lương nhà nước, bưng bát sắt, ai mà chẳng ao ước?
Thế là Vu Tình, con dâu nuôi từ bé lại càng chẳng xứng với hắn nữa.
Nhưng mà, cưới vợ thời ấy khó lắm, huống chi lại là cưới được một cô gái có việc làm chính thức. Để cưới được vợ cho Từ Thừa Dũng, cả nhà đã vét sạch tiền bạc, chẳng còn lại đồng nào.
Đến lượt Từ Thừa Diên muốn cưới vợ thì… nhà sạch trơn, chẳng còn gì.
Lúc ấy, mẹ Từ vốn định dùng Vu Tình để đổi lấy ít đồ sính lễ để cho con trai út cưới vợ.
Nhưng tìm mãi chẳng có ai phù hợp, toàn là mấy ông già goá vợ đến ngỏ lời.
Mà từ nhỏ Vu Tình đã lớn lên bên Từ Thừa Diên, hơn anh ấy mấy tuổi, lại thường xuyên chăm sóc anh.
Mà Từ Thừa Diên lại là người mềm lòng, không chịu nổi cảnh Vu Tình khóc lóc, dọa thắt cổ. Cuối cùng, anh không đành lòng nhìn cô phải gả cho một ông già, nên đành đáp ứng cưới cô.
Mẹ Từ cũng chẳng có ý kiến gì, thấy con trai không chê thì thôi, bà cũng gật đầu chấp nhận. Dù gì Vu Tình là do bà nuôi lớn, tính tình hiền lành, làm việc siêng năng, lai lịch rõ ràng.
Thế là năm Vu Tình mười chín tuổi, Từ Thừa Diên vừa tròn mười lăm, hai người thành hôn.
Từ đó, họ sinh được ba trai một gái.
Con trai cả Từ Hiếu Nghĩa năm nay mười chín tuổi, đã cưới vợ là Lý Mai, cũng mười chín tuổi. Hai vợ chồng đã có hai đứa con: con gái lớn là Từ Hà Diệp, năm nay năm tuổi; con trai út là Từ Hạo Viễn, mới hai tuổi.
Con trai thứ hai Từ Hiếu Nhân mười bảy tuổi, mới cưới vợ là Trương Quế Hoa, mười tám tuổi, đang mang thai đứa con đầu lòng.
Con trai thứ ba Từ Hiếu Minh mười sáu tuổi, còn chưa lấy vợ.
Ngoài ra, còn có một cô con gái út mười ba tuổi.
Nghĩ tới cô con gái này, đầu Vu Tình lập tức ong ong. Con gái út Từ Tuyết Hoa đúng là điển hình của một đứa con gái ngang ngược, sống như tiểu bá vương, nói lý không nổi.
Nguyên thân khi còn bé từng chịu nhiều thiệt thòi, sống trong cảnh trọng nam khinh nữ, nên thề rằng sau này nếu có con gái thì nhất định sẽ nuôi dạy nó sung sướng nhất. Và quả thực, nguyên chủ đã làm được điều đó.
Trong cái thời buổi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm như thế này, cả nhà chỉ có Vu Tình và Từ Tuyết Hoa là mập mạp trắng trẻo.
Đổi lại, cô con gái này cũng bị nuông chiều thành đứa ương ngạnh, không coi ai ra gì.
Đúng lúc ấy, như có thần giao cách cảm, Từ Tuyết Hoa vừa mới ngủ dậy, phát hiện sáng nay không có trứng gà ăn thì lập tức nổi cơn tam bành.
Con bé chạy vào nhà, gào lên: “Mẹ! Sao hôm nay chị dâu lại không nấu trứng gà cho con? Có phải chị ấy lén giấu ăn rồi không?!”
Vu Tình nghe tiếng hét liền ngẩng đầu, thấy một cô bé tầm mười tuổi bước vào phòng. Bé buộc hai bím tóc, trên đầu còn thắt nơ đủ màu sắc, đôi mắt to tròn long lanh nhìn cô đầy tủi thân.
“Mẹ, con không có ăn trứng! Hôm nay con đi nhặt mà không thấy cái nào hết!” Lý Mai hớt hải chạy theo vào phòng, thấy mẹ chồng nhìn mình thì hoảng hồn, quỳ sụp xuống đất.
Chuyện cũng tình cờ thôi hôm qua cô vừa đem mớ trứng gà đổi lấy dầu muối ở trấn trên, nên hôm nay trong nhà không còn quả nào.
“Chị nói láo! Sao lại không có?! Rõ ràng là chị giấu riêng!” Từ Tuyết Hoa nổi cáu, trợn mắt nhìn chằm chằm vào chị dâu.
Vu Tình đưa tay day trán, nhìn theo ánh mắt của Từ Tuyết Hoa, thấy một cô gái gầy gò, xanh xao vàng vọt chắc hẳn là cô con dâu cả.
Nghe bảo mười chín tuổi, nhưng vì thiếu ăn, trông như mới mười lăm mười sáu.
Ở đời sau thì là con nít, vậy mà giờ đã làm mẹ, còn có hai đứa con nhỏ.
Lý Mai nhìn thấy ánh mắt khó đoán của mẹ chồng thì càng hoang mang, vội vàng lắc đầu thanh minh:
“Con không có giấu, con thật sự không có!”
“Chị nói dối! Nhà mình có mấy con gà mái, mỗi ngày đều đẻ vài quả trứng, sao hôm nay lại không có cái nào?! Mẹ, mẹ xem chị ấy toàn lừa người ta!” Từ Tuyết Hoa hùng hổ bước lên, giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt chị dâu, suýt nữa thì dí luôn tay vào mặt.
Đầu Vu Tình lúc này vẫn còn rối tung lên vì chuyện xuyên không, chẳng còn lòng dạ nào mà nghe mấy người này cãi vã. Trong đầu cô giờ chỉ muốn nắm rõ tình hình trước đã.
Cô nhìn cả hai một lượt, rồi bực mình mở miệng:“Cả hai đi ra ngoài trước đi.”
Ai ngờ Từ Tuyết Hoa vẫn không chịu buông tha, nhất định phải đòi cho ra lẽ. Con bé muốn mẹ phải phạt chị dâu một trận cho hả giận.
“Mẹ, con mặc kệ! Hôm nay con phải ăn trứng gà! Không có thì bảo chị dâu lên núi tìm trứng gà rừng cho con!”
Vu Tình còn chưa kịp sắp xếp lại ký ức trong đầu thì bên cạnh Từ Tuyết Hoa đã bắt đầu màn ăn vạ y chang nguyên chủ một khóc, hai la, ba dọa chết. Đầu cô vốn đã đau, giờ lại càng nhức như búa bổ.