Ngày xưa cả làng ăn uống còn thiếu thốn, đàn ông cao 1m6 - 1m7 đã là khá, như Từ Đông Thăng cao tới mét tám đúng là hiếm có.
Từ Đông Thăng vốn đang ngứa ngáy, nghe cãi qua cãi lại đã không kiên nhẫn, nói chen vào: “Trời ơi, vợ con muốn thì làm, cao thêm mét hay nửa mét, so đo làm gì !"
Bố Từ trừng mắt nhìn anh. Nó biết gì! Thêm một mét tường là thêm mấy chục đồng chứ ít gì đâu!
Nhưng chuyện này đành để khi phân nhà rồi tính.
Thế là việc xây nhà mới của ba anh em coi như đã định. Bố Từ đi nhờ người quen đổ nền, chọn ngày đẹp, đúng hai ngày sau là ngày tốt, sẽ bắt đầu khởi công.
Về tới nhà, Từ Đông Thăng kéo Lâm Tuệ vào phòng, đóng cửa lại.
Chị dâu hai bĩu môi: “Hai vợ chồng này coi như không có người khác trong nhà. Chia nhà sớm sớm cho xong, khỏi phải ăn cùng một mâm, đỡ rước phiền.”
"Ban ngày ban mặt anh làm gì đấy?" Lâm Tuệ thấy anh đi về phía giường, còn tưởng lại muốn quấn quít gì đó.
"Em nghĩ anh định làm gì?" anh ngồi xuống, thò tay dưới gầm giường lôi ra một cái hũ sành cũ. Móc ra một xấp tiền dúi vào tay cô.
"Cái gì đây?"
“Tiền chứ gì nữa, em ngốc à?" Từ Đông Thăng nằm dài ra giường, chân gác chéo, bắt đầu lắc lư.
Nhìn bộ dạng vênh váo của anh.
Nhưng thấy tiền là nhận , Lâm Tuệ không kìm được mà cười nhẹ. Cô cầm lên bắt đầu đếm.
Tiền toàn là loại cũ, nhàu nát, có cả tiền giấy lớn lẫn xu nhỏ, rõ ràng đã để lâu. Cô nhanh chóng đếm xong: 132 đồng 2 hào 2 xu.
Từng đó tiền đủ để xây thêm một gian nhà và cả tường rào!
“Anh nói thật đi, tiền này từ đâu ra?"
“Bà nội cho đấy. Không phải tiền các con trai bà gửi nuôi bà đâu. Là tiền bà tự tích cóp cả đời, lúc gần mất thì đưa cho anh.”
Lâm Tuệ im lặng, lòng nặng trĩu. Đây là tình cảm của bà nội.
Nhưng cô nhớ rất rõ, trong giấc mộng kiếp trước, Từ Đông Thăng chưa từng đưa số tiền này cho cô. Cô và hai con suýt chết đói.
Xem ra... mọi thứ đang bắt đầu thay đổi.
Thế thì, nếu kiếp trước anh không đưa tiền cho cô, thì tiền đó đi đâu? Đánh bạc thua hết? Hay cho vay? Hay là bị người khác lừa lấy?
“Anh dùng mấy đồng này đi đánh bài à?"
Nhắc tới bà nội, giọng Từ Đông Thăng bỗng trầm xuống: “Không. Bà bảo để dành cho anh cưới vợ, anh nghe lời. Xây phòng mới không cần dùng tiền hồi môn của em đâu."
Cũng coi như là đàn ông, Lâm Tuệ thấy ít nhất bà cụ không thương anh vô ích.
Cô định nói thêm vài câu dịu dàng thì bỗng nghe có tiếng gọi ngoài sân:
"Đông Tử! Có ở nhà không? Ra đây chơi đi!"
Lâm Tuệ nhíu mày. Giọng nói này đúng là ác mộng!
Tử Đông Thắng chẳng muốn nán lại, bật dậy chạy ra cửa số đáp lại: “Tới liền!"
Quay đầu lại cười toe toét: "Vợ ơi, anh đi chơi tí, dù sao trong nhà chẳng có việc gì cả!”
Gì mà không có việc? Trong nhà ngoài đồng chỗ nào chẳng đầy việc. Hai ông anh vừa ăn xong đã xách cuốc ra ruộng rồi!
Lâm Tuệ âm thầm trợn mắt, nhưng vẫn kiên nhẫn tính kế lâu dài
Cô đưa cho anh hai xu lẻ, mỉm cười nhẹ nhàng:
“ Đi sớm về sớm, kẻo đói quá lại đau dạ dày đấy.”
Lời nói này làm trong lòng Từ Đông Thăng thấy thoải mái, anh còn tưởng vợ cũng sẽ mắng anh vô công rồi nghề giống mẹ. Không ngờ không những không mắng, còn cho tiền.
Quả nhiên vợ đúng là hiền lành nghe lời như mẹ nói!
Hai tay anh nâng mặt vợ, hôn một cái rõ to, “Anh nhất định sẽ về sớm!”
Lâm Tuệ: Hừ hừ, nộp lên một trăm ba mươi đồng , nhận lại hai xu, còn vui vẻ nữa chứ!
Từ Đông Thăng mở cửa đi ra , cũng không nhìn hai chị dâu đang đứng dưới mái hiên, nghĩ cũng biết họ không có sắc mặt tốt đẹp gì.
Mấy người khoác vai bá cổ nhau đi ra khỏi thôn. Lâm Tuệ nhìn bóng lưng có thể nhận ra một trong số đó là Cẩu Tử, ba người kia là A Hạo, Tiểu Hổ và Bàn Tử.
Đám người này trong thôn chính là đám vô công rồi nghề, thỉnh thoảng còn gọi thêm mấy tên ở thôn bên cạnh, suốt ngày lêu lổng khắp nơi.
Cô mím môi, cũng kéo một chiếc ghế nhỏ ra, qua phụ giúp mọi người xử lý mấy cây thuốc hoang dã.
Thỉnh thoảng sẽ có người đến nông thôn thu mua thuốc hoang dã, như hạt muồng, bán hạ, cỏ bấc, giá cả lên xuống thất thường.
Ở miền núi quê cô thu mua nhiều hơn, nhiều người dân chuyên đi hái bán, kiếm tiền nhanh lại còn kiếm được nhiều hơn trồng trọt.
Chị dâu cả mở miệng, “A Tuệ, em không thể cứ nuông chiều chú út như bà cụ được. Thêm hai năm nữa là nó làm bố rồi, cứ tiếp tục như vậy, em với con cái ăn gì? Cùng không thể dựa vào một mình em là đàn bà nuôi cả gia đình chứ?”
Chị dâu hai cũng góp lời “Đúng vậy. Em cũng đừng thấy chị dâu nói thẳng, chú út cứ lêu lổng như vậy không được, không biết trồng trọt cũng không có nghề nghiệp, ngay cả gia đình cũng không gánh vác nổi.”
Tất cả mọi người đều làm lụng vất vả, chỉ có mỗi anh không làm gì cả, chị dâu thứ hai vẫn luôn không ưa chú út ăn không ngồi rồi ở nhà.
Lâm Tuệ mỉm cười, gật đầu nói, “Em biết rồi, em sẽ nói với anh ấy.”
Nuôi bao nhiêu năm mới nuôi ra một tên lười biếng, bố mẹ nói cũng không nghe, lại trông chờ vào cô, một cô con dâu mới về nhà được hai ngày đi uốn nắn lại? Quá đề cao cô rồi. Trước đây cô đúng là bị mỡ heo che mắt, mới bị một khuôn mặt, một cái miệng dụ dỗ đến đây...
Tại một ổ bài ở thị trấn.
“Mẹ kiếp! Đi đánh bài mà anh lại không mang tiền!” A Hạo lườm Từ Đông Thăng.
Từ Đông Thăng lục lọi túi quần, kết quả chỉ lấy ra được hai xu vợ vừa cho, năm hào thắng được hôm qua đã biến mất một cách bí ẩn.
“Chậc——”
Anh cầm hai đồng xu, mặt xị xuống “ Hai xu không phải tiền à? Xem tôi dùng hai xu đánh cho mấy người sạch túi!”