Đêm hôm đó, Lâm Tuệ vừa chuẩn bị nằm xuống thì nghe thấy tiếng lạch cạch bên ngoài cửa sổ, như có ai ném đá vào. Cô bước lại, mở hé cửa sổ ra nhìn thử, thì thấy một tên say xỉn đang lảo đảo đứng đó.

“Vợ ơi, mau mở cửa cho anh nào.”

Lâm Tuệ đảo mắt trong bóng tối, thở dài rồi đi ra mở cửa cho anh.

Vừa bước vào nhà, Từ Đông Thăng đã nhào tới ôm lấy vợ, định giở trò thân mật.

Cô giơ tay đẩy ra, ai ngờ chân anh ta mềm nhũn, cả người ngã nhào lên giường như tàu lá héo.

“Rầm!” một tiếng lớn vang lên, khiến mấy người trong nhà giật mình.

Mẹ Từ trong phòng kêu lên, “Ai ngã đấy?”

Lâm Tuệ đáp vọng vào, “Không sao đâu mẹ, là Đông Thăng về rồi ạ.”

Mẹ Từ lẩm bẩm vài câu gì đó cô nghe không rõ, chắc lại đang mắng thằng con vô tích sự. Những người khác trong nhà cũng quen rồi, chẳng ai muốn ra xem nữa.

“Vợ ơi... cho anh hun một cái nào...”

Lâm Tuệ đá cho một phát, hai tay chống nạnh, nhìn xuống tên ma men đang ngồi dưới đất mà hỏi:
“Hôm nay anh lại đi đâu uống rượu? Thắng tiền à?”

Chơi có mấy xu mà cũng lê la cả ngày, còn uống cho say đến vậy, bản lĩnh không nhỏ ha!

“He he... thắng chứ!” Anh vừa cười vừa đập tay lên ngực, nói chưa dứt câu thì đã lăn ra ngáy khò khò.

Cô thò tay vô túi quần anh lục lọi, đúng là mò ra được hai hào tiền lẻ với mấy đồng xu. Bảo sao không cần dùng đến tiền bà cụ để lại mà  vẫn có thể ra ngoài chơi mỗi ngày, chiêu này cũng ra trò đấy!

Lâm Tuệ nhướng mày, trong đầu đã bắt đầu tính toán — nếu mỗi ngày anh có thể thắng gấp mười lần thế này, thì trước khi xây xong căn nhà mới, chắc cũng tạm cho anh chơi bời chút đỉnh.

Cô thu lại hai hào, chỉ để lại mấy xu trong túi. Đàn ông mà giữ tiền trong tay là lại sinh hư, để chút tiền lẻ tiêu vặt là được rồi.

Nể tình hôm nay anh  “thắng tiền”, Lâm Tuệ đành giúp anh  cởi đồ, lau mặt rửa chân, kẻo dơ giường của mình.

Rửa mặt xong, cô dừng lại, cảm thấy có gì đó sai sai. Nhìn cái khăn mặt rách trong tay, hình như… hồi nãy cô mới dùng nó lau chân cho anh?

Thôi kệ, mấy ông con trai đúng là lười, từ đầu đến chân dùng mỗi một cái khăn lau! Cô lẩm bẩm, nhăn mặt lau lại cho anh thêm một lượt.

“Haizz, cái đồ ma men này đúng là phiền phức muốn chết!”

Lần này làm cô mệt bở hơi tai. Người gì mà tay dài chân dài, nặng như cục đá, muốn lật người anh cũng không nổi.

Lâm Tuệ gả về đây mới bốn ngày, vậy mà Từ Đông Thăng đã đánh bài suốt ba ngày rồi. Có điều anh cũng thường vung tiền khá rộng rãi, nhờ vậy cô trong tay cũng dư ra được một ít tiền lẻ.

Buổi tối ăn cơm, hiếm khi Từ Đông Thăng lại có mặt ở nhà.

Bố anh ta liếc nhìn một cái rồi nói:
"Sáng mai 8 giờ chúng ta cho nổ pháo, khởi công xây nhà mới. Mỗi người đều phải qua phụ dọn đá, mày cũng vậy, lão Tam. Đây là nhà của mày, mày không làm thì đợi ai tới làm thay?"

Ở quê xây nhà toàn là người nhà với bà con họ hàng cùng góp sức, thêm vài thợ xây bên ngoài. Không thể để họ hàng tới giúp còn chủ nhà lại chẳng động tay động chân, sau lưng không ai không dị nghị.

Từ Đông Thăng đáp lời:
“Dạ, biết rồi.”

Từ Quốc Hoa cười hì hì, để lộ hàm răng sún:
“ Chú ba, con cũng tới giúp. Nhưng mà chắc chú nhặt đá không lại con đâu.”

Mùa vụ thu hoạch, chú bà thường lười biếng, làm gì cũng chậm chạp, đến cả trẻ con cũng làm nhanh hơn. Trước kia chia điểm công, anh  chỉ kiếm được năm sáu công điểm, còn thua cả mấy cô gái, bị người ta cười suốt, bảo là sau này chỉ biết ăn bám vợ.

Từ Đông Thăng bật cười khẩy:
“Trẻ con thì vẫn là trẻ con. Nhặt đá nhiều thì sao? Nhặt đến mấy cũng chẳng cao bằng chú đâu.”

“ Con nói linh tinh gì đấy?”  Mẹ anh ta trừng mắt  “Toàn dạy hư trẻ con!”

“Thì sự thật là vậy mà. Trẻ con làm việc nhiều, xương cốt đè nén, không cao được đâu. Nhìn xem, sao con lại cao thế? Là vì hồi nhỏ con ít làm việc chứ sao...”

“Cao thì để làm gì?”

“Cao thì đẹp chứ sao, không thì sao cưới được vợ tốt thế này?”

Từ Đông Thăng vừa ăn rau xanh vợ xào vừa rung đùi đắc ý. Rau cô xào ngon hơn người khác nhiều. Cưới được cô, không phải nhờ gương mặt này lừa về thì còn nhờ cái gì?

Lâm Tuệ “chẹp” một tiếng, vỗ cho một phát vào cái đùi đang rung lắc:
“Đừng có nói bậy bạ trước mặt con nít!”

Từ Quốc Hoa nhìn chú ba trắng trẻo mịn màng, lại quay sang nhìn bố mình đen đúa thô ráp, đúng thật là chú ba đẹp hơn nhiều.

“Vậy mai con cũng không làm việc! Con cũng muốn cưới vợ giống  thím ba, vừa đẹp lại nấu ăn ngon…”

Chưa dứt lời, tai nó đã bị mẹ vặn cho một cái.

“Ai da! Mẹ ơi con sai rồi con sai rồi!”

“Mẹ mày nấu ăn không ngon hả? Giỏi thì sau này đừng ăn nữa!”

Từ Đông Thăng cười ha ha, gắp thêm miếng rau cho cháu trai:
“Thông minh đấy, sau này theo chú ba mà sống!”

Mẹ anh  đập mạnh bát xuống:
“ Thằng ba, mày đừng có dạy hư cháu tao! Theo mày mà sống? Lười như mày, sau này nhà ai làm việc? Vợ con ăn gì? Chẳng lẽ còn mong vợ con nuôi mày?”

Trong nhà ai cũng sợ mẹ anh  lớn tiếng, chỉ có Từ Đông Thăng là chẳng sợ tí nào:
“Con không làm thì vợ con cũng không phải làm. Sau này con kiếm được tiền, thuê người làm.”

“Cả ngày chỉ giỏi nổ! Mày không làm thì tiền đâu mà thuê người? Không xuống đồng ruộng, lúa thóc có mọc ra rồi tự bay vào miệng mày chắc?”

Bố anh cũng bực mình:
“Cả ngày đi theo mấy đứa ăn không ngồi rồi, suốt ngày chơi bời, không trộm không cướp thì còn có thể kiếm tiền kiểu gì?”

Từ Quốc Hoa vui vẻ nhìn chú ba bị mắng, còn tranh thủ chen vào:
“Con biết mà! Chú ba đánh bài kiếm tiền đó!”

Từ Đông Thăng giật giật tay, suýt nữa muốn đập cho thằng cháu một trận – đúng là đổ thêm dầu vào lửa!

Vừa nhắc đến bài bạc, bố mẹ anh  lại nổi giận. Không cần biết có trẻ con ngồi đó hay không, hai người thay phiên nhau mắng xối xả.

Hai ông anh, anh cả và anh hai  tuy cách tuổi khá xa nhưng vẫn tự thấy có trách nhiệm “giáo dục” em út. Cũng góp lời, mắng cho anh  te tua.

Lâm Tuệ thầm cười trong bụng. Thấy chồng cứ liếc cầu cứu, cô giả vờ như không thấy. Cô đuổi bọn cháu nhỏ ra ngoài chơi, giữ chút thể diện cho anh. Nhưng bản thân thì tuyệt đối không mở miệng.

Con dâu là người ngoài, tốt nhất đừng xen vào mấy chuyện gia đình này.

Hai bà chị dâu thường ngày hay nói xấu lão Tam, nhưng lúc như thế này thì im như thóc. Cũng đủ thấy, ai hiểu chuyện người đó khôn.

Từ Đông Thăng bị mắng xong về phòng, lập tức nằm vật ra.

À không đúng, ngày thường ở phòng cũng toàn nằm, có thể nằm thì không ngồi, có thể ngồi thì không đứng.

Lâm Tuệ muốn giữ hình tượng vợ hiền, loại tình huống này tuyệt đối không nên khuyên, chẳng những vô ích mà còn phản tác dụng.

Quần áo hai người cũng chỉ có vài bộ, chắp vá cả ngày cũng chưa xong. Cô ngồi ở mép giường, nhẹ giọng hỏi:
“Đông ca, anh không sao chứ?”

Từ Đông Thăng thở dài:
“Không sao thì còn thế nào nữa? Tai anh muốn chai luôn rồi. Mấy câu cũ rích, nghe đi nghe lại phát chán!”

Nhìn xem, tai này vô tai kia ra, lọt không nổi một chữ.

“Thế mai anh còn muốn ra ngoài không?”

“Không đâu, ở nhà làm việc. Không thì lại bị ông già đánh cho một trận.” Nói rồi anh kéo vợ xuống giường, bắt đầu giở trò.

“Này, mai còn phải làm việc, đừng có đùa nữa.”  Từ Đông Thăng tuy không làm việc, nhưng thân hình cao to, Lâm Tuệ đẩy không ra, phải trốn trái trốn phải.

“Anh không làm gì mà, chỉ muốn ôm em một chút thôi.”

Đàn ông mà nói thế, heo cũng biết trèo cây…

 

------

 

Nhìn người đàn ông ăn no ngủ kỹ kia đang ngáy khò khò, Lâm Tuệ không nhịn nổi, cầm gối ném thẳng vào đầu anh.

Hừ, mai mà chân anh mềm nhũn, để bọn nhỏ chê cười thì cũng đáng đời!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play