Lâm Tuệ nghĩ lại rồi tưởng tượng, thấy cũng đúng cứ cho anh ta chút ngọt ngào dụ dỗ đi. Người như Từ Đông Thăng vốn dĩ chỉ ăn mềm không ăn cứng.
Hừ, mình sống ba mươi năm rồi, bao nhiêu kinh nghiệm chẳng lẽ còn không trị nổi anh ta sao?
Cô vòng tay qua cổ anh, cười tươi rói nhìn thẳng vào mắt anh.
Từ Đông Thăng làm sao chịu nổi ánh mắt như vậy, lập tức bị cô khơi dậy lửa nóng bừng bừng, không chờ thêm giây nào đã nhào tới.
Vừa mới “khai trai”, thể lực của thanh niên sung mãn thật không phải thứ Lâm Tuệ có thể chịu nổi. Trong phòng, tiếng giường kẽo kẹt vang lên suốt nửa đêm. Lâm Tuệ cắn chặt môi, cố kìm tiếng rên rỉ.
Ngay phòng bên cạnh là cha mẹ chồng ngủ, mà tường đất thì chẳng cách âm được gì.
Thỉnh thoảng, cô còn nghe thấy tiếng bố chồng ho khan.
Từ Đông Thăng cúi đầu hôn môi cô, dấu răng in hằn trên môi, liền ôm chặt cô vào vai mình, giọng khàn khàn nói:
“ Đừng cắn môi mình, cắn anh đi. Đợi thêm một thời gian nữa, mình dọn ra phòng mới rồi sẽ thoải mái hơn.”
Lâm Tuệ chẳng nể nang gì, cắn một cái thật mạnh. Máu tanh lập tức tràn trong miệng.
Từ Đông Thăng rên lên một tiếng vì đau.
Sau khi “ biển lặng gió yên”, Lâm Tuệ đá anh xuống giường, khàn giọng bảo anh đi lấy nước.
Từ Đông Thăng vừa ăn no uống đủ, tính tình diệu hẳn, ngoan ngoãn xách nước vào phục vụ vợ.
Lâm Tuệ vốn định hỏi anh chuyện hôm qua, nhưng chưa kịp mở miệng đã mơ màng ngủ mất tiêu.
Sáng hôm sau, Lâm Tuệ dậy muộn. Cũng chẳng ai đến gọi cô. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào, cô giơ tay che mắt, rốt cuộc không còn đang trong giấc mơ nữa.
Cô nhẹ nhàng nhấc bàn tay to đang đặt trên ngực mình xuống, quay đầu nhìn người bên cạnh, nheo mắt lại, nhỏ giọng hỏi:
“ Hôm qua anh đánh bài có thắng không?”
Từ Đông Thăng bĩu môi, không biết đang mơ gì, mắt còn nhắm, nhưng miệng lại trả lời:
” Thắng.”
“ Thắng bao nhiêu?”
“ Năm hào.”
“Có đưa cho vợ giữ không?”
“Đưa.”
Lâm Tuệ không nhịn được khóe miệng nhếch lên, đây là chính miệng anh nói nhé, đừng có tỉnh lại rồi không nhận.
Cô nhẹ nhàng xuống giường, lục bộ đồ hôm qua anh thay ra. Trong túi quần rớt ra ba tờ 1 hào, mấy tờ một xu và hai đồng tiền lẻ.
Đừng coi thường năm hào này, thêm hai hào nữa có thể mua được một cân xương sườn rồi.
Người trong thôn đánh bài chỉ đặt vài xu lấy may thôi, một ngày thắng được mấy hào, chứng tỏ hôm qua bọn họ đặt cược không nhỏ.
Cờ bạc mà, bắt đầu từ nhỏ, rồi dần dần to ra. Không khéo một thời gian nữa, mấy hào này họ chẳng thèm để vào mắt nữa.
Lâm Tuệ quyết đoán nhét hết tiền vào túi mình. Không có tiền thì xem anh lấy gì mà đi chơi bài.
Khi Từ Đông Thăng tỉnh dậy, thấy quần mình treo lủng lẳng trên dây phơi, bay phấp phới theo gió, anh gãi đầu, có vẻ như quên mất điều gì đó… nhưng lại chẳng thể nhớ ra nổi.
Sau khi ăn sáng xong, ông Từ dẫn mấy cậu con trai và con dâu đi xem mảnh đất chuẩn bị xây nhà.
Nhà cũ ngày xưa được xây ở giữa thôn, chọn vị trí có nhiều người qua lại cho “ấm nhà”. Bây giờ trong thôn đông người, nhưng lại chẳng còn chỗ trống nào đủ để mua đất xây nhà nữa.
May mà mấy năm trước, bố Từ đã sớm mua sẵn ba mảnh đất gần cổng thôn. Tính ra mỗi nhà được gần một mẫu, diện tích khá rộng. Xây hai gian nhà ngói vẫn còn thừa đất làm sân phơi lúa ở trước, trồng rau nuôi gà ở sau.
Cũng vì chuyện này, mà bao năm bố Từ vất vả gom góp mới đủ chút tiền xây nhà.
“Từ trái sang phải, ba đứa con cứ theo thứ tự mà ở, thấy sao?”
“Được ạ, con không có ý kiến.”
"Con cũng vậy."
Ba mảnh đất vị trí tương đương, sau lưng đều có khoảnh đất nhỏ để trồng rau. Mọi người thấy chia như thế là công bằng, chẳng ai có gì để nói.
"Xây thêm một gian phòng thì khoảng một trăm đồng. Nhà nào muốn thêm thì tự bỏ tiền ra, nói trước cho rõ."
Anh cả với anh hai đều biết tính toán, trong tay có ít tiền riềng, cũng đã định bụng xây thêm một gian. Còn bếp thì tự làm một phòng nhỏ là được.
Bố Từ gật đầu. Nhà thằng ba chưa có con, hai gian cũng đủ ở rồi.
Nhưng Lâm Tuệ lại có suy tính khác. “Bố, tụi con muốn xây thêm một cái tường rào cao ba mét."
Bố Từ cau mày. Cái tường rào cao to như vậy tốn không ít tiền, mà thằng ba thì ăn chơi lêu lổng, chắc chắn không có đồng nào dư. Đây là muốn xài tiền hồi môn của vợ sao? Nhưng tiền hồi môn con dâu, nào có lý đem ra xây nhà?
Ông khó xử, nhìn sang vợ.
Mẹ Từ cũng không hài lòng: “Cả thôn ai mà xây tường rào? Có gì thì gọi hàng xóm là được, làm chi cho tốn tiền? Tiền nhiều quá xài không hết à?"
Hai chị dâu liếc nhau. Dù chưa thân với cô em dâu mới cưới, nhưng thấy cô lên tiếng vậy cũng khó nói gì thêm.
"Mẹ đừng vội, nghe con nói đã. Trước hết, nhà mình xây ở chỗ rất tốt, đi lại, làm ruộng đều tiện. Nhưng cũng vì thế mà dễ bị kẻ gian nhòm ngó. Nhà mình lại ít người, nhiều lúc không ai ở nhà. Có cái tường rào thì an toàn hơn, giảm được phiền phức không đáng có.”
Trong thôn, hàng xóm thân thiết thường xuyên qua lại, thậm chí cửa chẳng mấy khi khóa. Nhưng dạo gần đây trộm cắp cũng bắt đầu lộng hành, nhà ở đầu thôn lại càng dễ bị để ý.
Hai chị dâu nghe xong cũng thấy có lý. Nhưng trong tay lại không có nhiều tiền xây thêm tường rào, thôi thì từ từ để dành tiền rồi làm sao.
Nghe con dâu nói nhà thường không có ai ở, vợ chồng ông bà Từ thấy hơi ngượng. Không phải vì thằng ba suốt ngày chơi bời không ở nhà thì là gì? Thằng ba đẹp trai thật, nhưng vợ nó là người từ xa đến, không có người thân trong thôn, đúng là dễ bị bắt nạt.
“ Nhưng cũng đâu cần xây cao tận ba mét? Hai mét là đủ rồi!" Mẹ Từ trừng mắt nhìn con trai út, trách nó lười biếng chẳng nên thân.
Thấy mẹ chồng đã chịu , Lâm Tuệ cười, giơ tay so chiều cao của Từ Đông Thăng: "Tường hai mét, cao cỡ như chồng con, ảnh chỉ cần nhảy nhẹ cái là vô được.”
“Người cao như nó, trong làng chẳng mấy ai..."