Giữa trưa, quả nhiên Từ Đông Thăng không về nhà.
Mẹ Từ là người cần mẫn, phía sau nhà trồng rất nhiều rau củ các loại.
Lâm Tuệ hái được mấy quả cà chua, lấy nửa miếng thịt còn lại băm nhỏ, thêm nắm hành tím và hành lá, nấu món cà chua xào thịt vụn, cả nhà ăn đến no căng bụng.
Con trai của chị dâu cả, Từ Quốc Siêu, mới ba tuổi, bụng tròn vo, giọng non nớt cất tiếng: “Thím ba ơi, tối nay mình ăn gì nữa vậy?”
Lâm Tuệ chọc cậu nhóc: “Tối nay kho Quốc Siêu ăn, được không?”
Từ Quốc Siêu ngẩn người một lúc, rồi hỏi lại: “Thịt đó… ăn ngon không ạ?”
Chị dâu cả trợn mắt, vỗ bốp một cái lên đầu con:
“Đồ ngốc! Người ta muốn ăn thịt con mà con còn hỏi ngon không? Không thấy xấu hổ hả? Đúng là đồ ngốc!”
Cả đám trẻ con cười ầm lên.
Từ Quốc Hoa làm đầu têu, dẫn đầu đám trẻ con trêu chọc: “Từ Quốc Siêu ngốc ơi là ngốc!”
“Ha ha ha ha ha…”
Tức quá, Từ Quốc Siêu đỏ mặt lao tới đánh anh, cả đám nhóc cứ thế vừa chạy vừa đuổi, ầm ĩ cả nhà.
Chị dâu cả đang định ngồi vá quần áo, thấy bọn nhỏ lộn xộn quá, liền đuổi: “Đi đi đi, ra ngoài mà chơi! Trong nhà không được làm ồn!”
Chờ đám nhóc ùa ra ngoài, chị lại hô với theo:
“Từ Quốc Hoa, nhớ lát nữa đi học đó nghe chưa!”
Cả đám nhỏ kia còn chưa đến tuổi đi học, chỉ có mỗi Từ Quốc Hoa là đã học lớp Hai. Nhưng cậu ta thì ba hôm đi học, hai hôm trốn. Nhiều lần còn kéo theo lũ em đi bắt ve, chọc chó, làm người lớn phát mệt.
Để ép cậu ta đi học cho ra hồn, chị dâu cả đã không biết bao lần cầm roi đuổi đánh.
Học phí mất tận 4 đồng đấy! Bằng mua bốn cân trứng gà rồi còn gì!
Lâm Tuệ cũng tranh thủ lục lại mấy bộ quần áo cũ của Từ Đông Thăng. Mấy cái áo cũ loang lổ, chỗ rách chỗ sứt, chỉ thêu cũng bung cả ra.
Mẹ Từ là mẹ chồng nhưng cũng kiêm luôn cả việc trong nhà, ban ngày ra đồng, về còn phải lo cơm nước, trông cháu, vá may.
Lúc bà nội Từ Đông Thăng còn sống thì chính bà lo chuyện may vá cho cháu. Mấy năm trước bà mới mất, nên dần dần mẹ Từ cũng không còn để tâm mấy chuyện trong phòng của con trai út nữa.
Trời nắng đẹp, sân trước phơi đầy chăn gối. Duy chỉ có phòng của con út là không có đồ gì phơi ra cả.
Đây cũng là lý do vì sao mẹ Từ muốn nhanh chóng cưới vợ cho con trai – trai lớn rồi, mẹ đâu còn lo từng li từng tí nữa.
Từ Đông Thăng mãi tới lúc gần tối mới lò mò về nhà, đúng ngay lúc mọi người chuẩn bị ăn cơm. Không ai hỏi anh có đói không, chuyện này đã thành thói quen rồi.
Lâm Tuệ vừa ngửi đã phát hiện mùi rượu lẫn khói thuốc thoang thoảng.
“Anh uống rượu à?”
Từ Đông Thăng liếc mắt nhìn vợ, cảm giác có chút chột dạ không hiểu vì sao, vội cười trừ: “À, uống có hai ly thôi, không say đâu.”
Anh liền đánh trống lảng, quay sang hỏi: “Cha ơi, giờ họp luôn hả cha?”
Cha Từ dựa lưng vào ghế, rít một hơi thuốc lào, lườm con trai một cái. Không ra gì! Đúng là thứ sợ vợ! Sao nhà này lại sinh ra đứa con như thế không biết…
“Bắt đầu! Bảo đám nhỏ ra ngoài chơi hết đi, đóng cửa lại!”
Đông Thăng đối với chuyện có phân ra riêng hay không chẳng có ý kiến gì, chỉ ngồi một bên rung chân, dáng vẻ hệt như việc này chẳng liên quan đến mình.
Trái lại, hai anh em Quang Tông và Diệu Tổ từ nhỏ đã thân thiết, trong lòng không muốn chia nhà, mặt mày cau có, khó chịu thấy rõ.
Nhưng vợ của mỗi người bọn họ thì đã nhắc đi nhắc lại chuyện này suốt mấy năm trời, ai cũng mong chờ tới ngày hôm nay.
Mọi người ngồi xuống đầy đủ, cha Từ mở quyển sổ nhỏ trong tay ra.
“Cây lớn rồi thì phải tách nhánh, mấy đứa tụi con đều đã có gia đình, trừ thằng ba ra thì cả thằng cả với thằng hai con cái cũng sắp lớn cả rồi. Cứ ăn chung một mâm mãi thế này cũng không tiện. Nhà cũ của chúng ta là ngôi nhà ông nội con xây khi mới cưới, tường gạch mái ngói, lâu năm rồi, không đủ chỗ ở nữa. Nên giờ phải bàn đến chuyện xây nhà mới trước đã.”
“Nhà mình mấy năm trước đã xin được đất nền rồi, trừ vợ thằng ba ra thì mấy đứa đều biết chỗ đó, cách nhà cũ không xa. Ngày mai cả nhà qua đó xem thử đi.”
Mọi người nghe vậy ai nấy đều tỏ vẻ vui mừng.
Nhà cũ tổng cộng chỉ có năm gian phòng có thể ở, lũ trẻ thì chen chúc trong một gian, dùng tấm rèm mỏng ngăn tạm giữa con trai với con gái.
Trải qua mấy năm, mọi thứ đã xuống cấp, chẳng còn ra dáng gì nữa. Nhưng ở trong thôn, không có nhà riêng thì sao mà cưới vợ được.
Con trai lớn chị dâu cả sắp lên chín tuổi rồi, trong lòng chị ấy là người lo nhất. Chị ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng: “Cha, mấy căn nhà mới đó, mình định chia sao đây ạ?”
Ai mà chẳng muốn ở nhà mới? Huống chi cha mẹ chồng còn mới hơn năm mươi, sức khỏe vẫn tốt, cũng chưa cần con cái phụng dưỡng. Mà cho dù có cần, thì cũng là ba anh em cùng gánh vác.
Trong lòng chị cả nghĩ vậy, nhưng chị có tật hay sĩ diện, sợ bị người khác nói nhà chị không hiếu thảo, chỉ vì muốn ở nhà mới mà trốn chuyện nuôi dưỡng cha mẹ. Thế nên mới ấp a ấp úng, không dám nói thẳng.
Cha Từ rít điếu thuốc, liếc nhìn mấy đứa con trai, rồi hỏi: “Đứa nào sẵn lòng ở lại nhà cũ với cha mẹ?”
Anh cả nhanh miệng đáp trước: “Con là con cả, đương nhiên phải ở cùng cha mẹ, lo chuyện dưỡng già.”
Chị cả mím môi không nói gì.
Anh hai cũng định lên tiếng thì bị vợ nhéo tay dưới bàn.
“Ai da——” Anh quay đầu lại nhìn, thấy vợ cúi đầu làm bộ như không biết gì.
Mẹ Từ xưa nay luôn tự thấy mình là người công bằng, không thiên vị ai. Lúc con dâu ở cữ, bà chăm sóc từng li từng tí, con cháu bả cũng giúp nuôi lớn. Tiền bạc trong nhà, ai lo phần nấy, chưa từng đụng đến của ai. Trong thôn ai cũng nói bà là một người mẹ chồng tốt.
Nhưng đến lúc này, lòng bà hơi lạnh đi một chút, chỉ là bà không nói ra.
Từ Đông Thăng ngồi trong góc ngáp một cái, nói:
“Trong nhà mà thiếu tiền thì nhà mới cứ chia hai gian cho anh cả với anh hai, em với A Tuệ ở lại nhà cũ cũng được.”
Lâm Tuệ gật đầu, vẻ mặt không hề miễn cưỡng.
Cha mẹ chồng phân xử rõ ràng, hơn nữa sức khỏe vẫn còn tốt, ở chung với họ chẳng những không thiệt thòi gì mà còn có thể giúp đỡ lẫn nhau một chút trong cuộc sống.
Trong giấc mơ mà Từ Đông Thăng từng kể, sau khi xảy ra chuyện, phần lớn đều nhờ vào cha mẹ chồng kéo cả nhà vượt qua. Lâm Tuệ vì thế mà rất cảm kích họ.
“... Nhưng mà con nói trước nha, nhà cũ giờ hư nát quá rồi, chừng hai năm nữa mà con với anh Đông Thăng có con, thì cũng tới lượt tụi con ở nhà mới đấy.”
Mẹ Từ trợn mắt, nhưng nghe xong câu đó thì tâm trạng lạnh lẽo lúc nãy cũng nguôi ngoai đi ít nhiều, trong lòng dễ chịu hơn. Cũng may là thằng ba nhà bà không chê cha mẹ già.
Bà từng nói với vợ thằng ba, một khi gả vào là được chia riêng thành gia đình nhỏ, có thể tự làm chủ, lời đã nói thì bà nhất định không nuốt lại.
Cha Từ gõ gõ ống điếu, nghĩ đến chuyện con cái sau này đều sẽ có nhà riêng, ai cũng tính toán phần mình. Thôi thì vẫn phải tự tay ông rút ít tiền ra mới yên tâm.
“Cha với mẹ còn khỏe, chưa tới lúc cần các con nuôi dưỡng. Vậy nên vẫn ở lại nhà cũ, không dọn đi đâu cả. Còn nhà mới, thì xây cho mỗi đứa con trai một căn. Có điều tiền trong tay không nhiều, chỉ đủ xây mỗi nhà hai gian nhà ngói. Nếu thấy không đủ thì tụi con tự bỏ thêm vào, hoặc sau này kiếm thêm được thì xây tiếp cũng được.”
Nghe tới đó, chị cả với chị hai đều nhẹ cả người. Có móng rồi, sau này xây thêm cũng dễ.
“... Với lại, tiền làm lễ cất nóc, rồi mua thuốc lá, rượu thịt đãi khách các thứ nữa, cha mẹ tính sơ qua thì đến lúc đó tiền dư cũng không còn bao nhiêu. Cùng lắm mỗi nhà tụi con được thêm một trăm đồng. Bây giờ nói rõ để mấy đứa có cái tính trước trong lòng.”
Cha Từ lại nói thêm mấy câu lúc bắt đầu khởi công, công việc ra sao, sau đó cuộc họp cũng nhanh chóng kết thúc, ai về phòng nấy.
Về đến phòng, Từ Đông Thăng nằm dài trên giường theo dáng chữ ”đại”, trong chẳng khác gì xác chết.
Lâm Tuệ ném chiếc khăn mặt đã vắt khô lên người anh nói: “Anh mau đi tắm đi, người toàn mùi thuốc lá với rượu, hôi muốn chết.”
Từ Đông Thăng mở mắt ra, nhìn người vợ mới cưới của mình xinh đẹp, giọng nói lại êm tai, dù bị mắng nhưng trọng lòng vẫn cảm thấy vui vẻ.
Anh cởi hết quần áo, chỉ còn mỗi cái quần đùi, rồi cầm khăn mặt đi ra cửa sau, lấy chậu nước dội ào ào lên người.
Hiện giờ trời vẫn chưa lạnh, đàn ông thì thân nhiệt cao, Lâm Tuệ không để ý tới anh, tự mình lao người trong phòng.
“ Chú ba ơi, da chú trắng ghê luôn á! Haha!”
Từ Quốc Hoa, Từ Quốc Cường với Từ Quốc Siêu, mấy thằng nhóc nghịch ngợm cũng đang ồn ào ngoài cửa, vừa múc nước vừa hất vào người nhau. Ánh trăng sáng, nhìn chú ba cứ như phát sáng vậy, chẳng giống đám trẻ quê chút nào.
Bà cố từng nói, chú ba là do bà nuôi, da trắng sẵn có phơi nắng kiểu gì cũng không đen được
vì thế bà rất thích chú ấy.
Từ Đông Thăng liếc nhìn mấy thằng cháu đen nhẻm như than, vừa đen vừa gầy, bật cười chế nhạo: “ Các con mà đen thêm chút nữa thì tối người ta không thấy luôn cho xem!”
Chỉ có cái miệng cười là còn loé sáng một tí, chứ thằng lớn đã bắt đầu thay răng, còn mấy cái răng sâu, chẳng còn tí ánh sáng nào nữa.
“ Từ Quốc Hoa, tắm lẹ lên! Bài tập còn chưa làm xong! Con muốn bị ăn đòn hả?!”
Giọng chị dâu cả vọng từ trong nhà ra, thằng nhỏ lập tức xụ mặt xuống, mặt mày nhăn nhó như táo bón.
Trời tối rồi thì chẳng làm được gì, một cây nến giá tới năm xu, nhà nào cũng tiếc, không dám đốt bừa, càng không thể đốt chỉ để bọn nhỏ làm bài tập.
“ Haizz…. bài tập không làm xong, mai đi học kiểu gì cũng bị phạt đứng cho coi!”
Từ Quốc Cường vẫn còn cười nhạo anh trai, nhưng chưa kịp cười thêm thì giọng chị dâu hai lại quát ầm lên.
Chỉ còn thằng út Từ Quốc Siêu là vô tư chơi nước, làm văng nước khắp nơi.
Anh mở cửa sổ, ánh trăng chiếu vào, trong phòng cũng sánh được chút ít. Lâm Tuệ thấy anh cởi quần đùi vứt một bên, liền “chậc” một tiếng.
Chờ anh nhào lên người cô, cô lấy tay bịt miệng anh lại, khẽ nói:
“ Đợi chút, mình nói chuyện nghiêm túc chút đi.”
“ Có chuyện gì để mai nói không được à? Trời tối rồi, tụi mình làm chút chuyện nghiêm túc của vợ chồng đi.”