Nhà họ Từ vẫn dùng nồi lớn bếp đất như cũ, Lâm Tuệ rút một cây củi đang cháy ra, giảm nhỏ lửa rồi mới cho thịt vụn vào xào cho thơm.
Miệng thì nói là phải nấu nhạt, ít dầu ít muối, nhưng người trong nhà đều làm việc nặng, nếu không đậm đà một chút thì lấy đâu ra sức mà làm việc?
Chỉ tiếc là con nít trong nhà đông, không thể cho thêm chút ớt cay. Cô đành nhỏ vài giọt tương đậu vào nồi — thứ tương thơm này là tự nhà làm, dùng để xào cùng món ăn, đến muối cũng không cần nêm thêm nữa.
Bữa sáng đơn giản, hai món ăn kèm cháo khoai lang đỏ, như thế là đủ rồi.
Chị dâu hai cũng lại gần phụ bê đồ ăn lên bàn, ngửi ngửi món dưa chua sáng nay rồi cười nói:
“Thơm quá chừng, A Tuệ nấu khéo thật đấy. Xem ra sau này chị với chị dâu cả có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi rồi.”
Lâm Tuệ chỉ khẽ cười, không nói gì thêm. Cô không muốn suốt ngày làm đầu bếp hầu hạ nhiều miệng ăn như vậy.
Ba chồng với hai anh chồng đã gánh nước trở về, mấy đứa nhỏ cũng lần lượt dậy hết, chỉ còn Từ Đông Thăng là chưa thấy bóng dáng đâu.
Không biết là mẹ chồng không gọi, hay gọi mà gọi không nổi. Lâm Tuệ thì nghiêng về khả năng thứ hai.
Cô tìm không thấy khăn sạch để lau tay, liền tiện tay chùi tạm vào áo rồi đi vào phòng.
Quả nhiên, nằm dang tay dang chân ngủ như con sao biển kia, chính là chồng cô – tên phế vật.
Lâm Tuệ siết chặt tay, suýt nữa định đấm một cú vào ngực anh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Cô lại gần giường, khẽ lay anh, giọng dịu dàng:“Mặt trời mọc đằng đông rồi đó, dậy thôi anh ơi.”
Từ Đông Thăng mơ màng mở mắt, thấy vợ liền bĩu môi, định nhào tới ôm một cái.
Lâm Tuệ lập tức đưa tay che mặt anh, đẩy đầu ra, cau mày nói: “Còn chưa súc miệng, hôi thấy sợ luôn. Mau dậy rửa mặt ăn cháo.”
Nói xong thì quay người đi ra ngoài.
Từ Đông Thăng “phịch” một cái nằm lại xuống giường, nằm thêm lát nữa mới lồm cồm bò dậy, vừa gãi đầu vừa ra sân. Anh múc một gáo nước tạt lên mặt, coi như rửa mặt xong.
Đợi anh bước vào nhà chính, bàn dài bên trong đã ngồi kín người.
Nhà anh cả có hai trai một gái, nhà anh hai thì một trai một gái. Năm đứa nhỏ cộng với tám người lớn, bàn dài này cũng ngồi chẳng xuể. Chị dâu cả và chị dâu hai còn phải trông mấy đứa nhỏ, thỉnh thoảng lại đứng lên gắp đồ ăn cho tụi nó, nên dứt khoát không ngồi xuống luôn.
“Chú ba mau lại đây ăn đi! Món thịt băm xào dưa chua thím ba làm ngon lắm á!” Từ Quốc Hoa, cậu cháu trai chín tuổi, vừa nói vừa gắp dưa chua vào bát mình. Mấy đứa nhỏ còn lại thì đều cắm cúi ăn bằng muỗng nhỏ.
Chị dâu hai ôm con gái út trong lòng, vừa đút cháo vừa cười nói: “Em ba hôm nay dậy sớm ghê, đúng là có vợ vào khác hẳn. Trước kia sáng ra còn chẳng thấy mặt chứ nói gì ăn cơm!”
Mẹ Từ liếc cô ấy một cái đầy cảnh cáo, như muốn nói: Sáng sớm đã không yên, lại còn đi gây chuyện.
Lâm Tuệ múc cho Từ Đông Thăng một bát cháo, tiện tay gắp thêm mấy thìa thịt vụn xào dưa chua bỏ vào. Trên bàn đông người thế này, muốn ăn được gì cũng phải nhanh tay lẹ mắt, chậm một chút là chẳng còn lại gì.
Thời buổi này so với hồi còn ăn chung một nồi thì có khá hơn, nhưng vẫn là ăn không đủ no. Nhà nào cũng vậy thôi.
Từ Đông Thăng nhận lấy bát cháo, trong lòng nghĩ: vẫn là vợ mình biết lo.
Anh chẳng ngồi cùng bàn mà quay người ra ngồi ở bậu cửa ăn. Suốt từ đầu đến cuối, mắt cũng chẳng buồn liếc nhìn chị dâu hai lấy một lần.
Từ ngày chị ta gả vào nhà này, chưa từng nói với anh được câu nào tử tế. Phụ nữ nói nhiều, anh chẳng thèm chấp.
Từ Quốc Hoa tay dài, thò đũa vào dĩa dưa chua để bới tìm miếng thịt, làm dưa chua rơi đầy ra bàn.
Chị dâu cả không nhịn được, lấy đũa gõ vào mu bàn tay nó, mắng:“Bới cái gì mà bới! Đũa toàn nước miếng của con, còn để người khác ăn không? Làm rớt hết ra bàn, lãng phí!”
Thấy anh bị đánh, Từ Quốc Cường cười hô hố, ai ngờ làm đổ cả cháo trong bát ra ngoài, liền bị mẹ vỗ một cái vào đầu: “Lo ăn cơm đàng hoàng đi!”
Trẻ con đông thì tất nhiên ồn ào, ngày nào cũng rộn ràng như cái chợ. Đợi bọn nhỏ ăn xong, chạy ù ra ngoài chơi, người lớn mới được yên ổn ngồi ăn.
Ăn hết bát cháo, Từ Đông Thăng đặt chén vào chậu rửa, vươn vai một cái.
Anh quay sang vợ nói: “A Tuệ, anh ra ngoài một lát nha.”
Mà “một lát” này thì kiểu gì cũng thành cả ngày. Có thể là lên trấn loanh quanh, hoặc sang nhà mấy ông bạn cũ đánh bài. Nói chung chẳng bao giờ thấy anh ở nhà làm ruộng.
Chưa kịp để Lâm Tuệ trả lời, ba anh đã gọi với theo trước:
“Chiều nhớ về sớm, còn phải họp gia đình đấy!”
Từ Đông Thăng vẫn theo lệ, lên tiếng một câu rồi đi thẳng ra ngoài.
Trong nhà, mấy chị em phụ nữ vừa dọn chén đũa, mặt ai nấy đều bình thản, nhưng trong lòng lại suy nghĩ khác nhau.
Chị dâu cả và chị dâu hai thì không giấu nổi vẻ vui mừng. Hôm nay chẳng phải ngày gì đặc biệt, đột nhiên muốn họp gia đình, chắc chắn là chuyện phân nhà.
Vừa nãy thấy thái độ của thằng ba như vậy, đúng là thứ bùn nhão không trét nổi tường. Cưới vợ rồi mà cũng chẳng thấy chuyển biến gì. Thôi thì chia sớm cho xong.
Còn Lâm Tuệ, vì trong mơ đã từng trải qua chuyện này một lần, nên giờ không có cảm xúc gì nhiều. Mọi việc dường như đang đi đúng theo những gì cô đã thấy, có vẻ cô nên nghiêm túc lên kế hoạch cho mình mới được…
Theo quy củ nhà họ Từ, ai nấu ăn thì không phải rửa chén. Vì thế sau khi dọn dẹp xong, Lâm Tuệ quay về phòng, bắt đầu sắp xếp lại của hồi môn.
Nhà họ Lâm sống ở một thôn dựa lưng vào núi, nằm sát xã bên, là dân bản núi thực thụ. Từ thôn Hướng Dương về nhà cô mất hơn một giờ đi xe, xuống xe rồi còn phải cuốc bộ thêm tiếng rưỡi nữa mới tới nơi.
Nếu chỉ tính đường đi bộ thì ít cũng mất bốn năm tiếng, chưa chắc đã về đến.
Cha Lâm vốn muốn con gái ra khỏi núi để đổi đời, nên mới đồng ý gả vào nhà họ Từ.
Nhà họ Từ cũng chỉ là gia đình bình thường, chẳng dư dả gì. Sính lễ không có mấy thứ thời thượng như “Tam chuyển một vang”, nhưng cũng có tặng nửa cái đầu heo và 300 đồng tiền, như vậy đã là khá lắm rồi.
Cha mẹ chồng cũng hào phóng, hôm qua cưới xong, tiền mừng ai cho gì cũng để vợ chồng trẻ tự giữ lấy.
Nhà họ Lâm tuy không khá giả, nhưng thương con gái . Một đồng sính lễ cũng không giữ lại, cho cô mang hết đi. Còn thêm cho cô 30 đồng tiền phòng thân, hai cái chăn bông nặng năm cân, một cái tủ đầu giường làm tay và một cái rương đựng quần áo.
Lâm Tuệ đếm lại, tổng cộng trong tay có 420 đồng.
Cô nhẹ thở phào, số tiền này không nhiều, nhưng để bắt đầu gây dựng cũng tạm ổn. Cô giấu kỹ tiền xuống đáy rương, khóa lại, rồi đeo luôn chìa khóa trên cổ.
Từ Đông Thăng xưa nay không đụng đến tiền cô cất, cũng không lục lọi đồ đạc. Nhưng anh lại có một nhóm bạn bè không ra gì, nếu ham bài quá mà bị xúi giục về nhà lấy tiền thì cũng chẳng ai nói trước được. Cô không yên tâm.
Lâm Tuệ đưa tay vuốt chiếc rương mới tinh, nghĩ tới cha mẹ mình, vành mắt bất giác đỏ hoe. Gả đi rồi, thì coi như đã là người nhà khác.
Nhà mẹ đẻ lại xa, cô cũng không muốn đi tới lui nhiều. Đã nói trước với mọi người là không về lại nhà mẹ vào ngày hôm sau, đợi đến Trung Thu mang quà về thì sẽ ở lại thêm được hai ngày nữa.