Tôn Triết vẫn luôn lặng lẽ đứng bên cạnh nghe chuyện, đến khi nghe bà nội nói vậy mới nhìn sang Vệ Tử Tô.

Vệ Tử Tô liền nói:

“Bà nội yên tâm, cháu có tiền đóng phạt.”

Bà nội vừa nghe thế, càng thêm xót xa:

“Phạt tiền đâu phải con số nhỏ, mấy năm nay tiền cát-xê đóng phim của cháu có đủ không? Nếu khó khăn nhất định phải nói với bà đấy!”

Vệ Tử Tô khẽ gật đầu đồng ý.

Thực ra số tiền trong tay anh còn xa mới đủ, nhưng có đánh chết anh cũng sẽ không mở miệng xin tiền bà nội của Tôn Lương.

Còn về chiếc vòng ngọc truyền đời kia, bà nội nói gì cũng không chịu nhận lại.

“Cháu đừng xem đây là thứ bà tặng cho cháu dâu Tôn gia, cứ coi như quà nhỏ bà nội cho cháu. Cho dù cháu có phải là người nhà Tôn gia hay không, bà cũng muốn tặng cái vòng này cho cháu.”

Vệ Tử Tô vội vàng lắc đầu:

“Sao được ạ? Bà nội, cái vòng này là bảo vật truyền đời của Tôn gia, cháu không thể nhận.”

Không để anh nói thêm, bà nội đã dứt khoát đeo vòng vào cổ tay anh, vừa đeo vừa nói:

“Đây không phải bảo vật Tôn gia gì hết, là của nhà họ Vương chúng ta! Bà muốn truyền cho ai thì truyền, nhà họ Tôn chẳng quản được đâu!”

Lúc này Vệ Tử Tô mới chợt nhớ ra, bà nội và bà ngoại anh đều họ Vương.

Nhưng trong cái xã hội này, bất kể là omega hay beta, chỉ cần lấy chồng rồi, tựa hồ liền không còn họ tên của mình, người ta chỉ nhớ đến họ là vợ của ai, hay bà gì đó mà thôi.

Bà nội ngắm chiếc vòng ngọc trên cổ tay trắng nõn của Vệ Tử Tô, ngọc trắng long lanh, ánh ngọc ấm áp, phối cùng làn da trắng như tuyết, đẹp đến rực rỡ. Nhìn mà bà càng thêm hài lòng.

“Vòng ngọc vốn nên đeo cho mỹ nhân. Bà thích Tử Tô, tặng cháu quà mới khiến bà vui lòng, cháu không được từ chối.”

“Nhưng mà…” Vệ Tử Tô vẫn cảm thấy không ổn.

Dẫu cho anh không còn là cháu dâu Tôn gia, nhưng chẳng phải Tôn Triết cũng có vị hôn thê à? Chiếc vòng này, bà nội hoàn toàn có thể tặng cho vị hôn thê của Tôn Triết.

Nghĩ đến đây, anh bất giác nhìn sang Tôn Triết.

Tôn Triết đang mỉm cười nhìn anh, dịu giọng nói:

“Tử Tô, bà nội đã tặng rồi thì em cứ nhận đi, không thì bà sẽ không vui đấy.”

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh cũng chỉ đành nhận lấy, nhẹ giọng cảm ơn:

“Cảm ơn bà nội.”

Ra khỏi nhà cũ, Tôn Triết kiên quyết muốn tiễn Vệ Tử Tô một đoạn.

Vừa đi vừa trò chuyện, Tôn Triết nói:

“Tử Tô, tuy em và Tôn Lương đã hủy hôn, nhưng chúng ta vẫn là bạn tốt mà, phải không? Dù sao chúng ta quen nhau còn sớm hơn em và Tôn Lương quen nhau nhiều.”

“Đương nhiên rồi!” Vệ Tử Tô mỉm cười, “Anh Tôn, anh không trách em chuyện này, còn nguyện ý làm bạn với em, em…”

Tôn Triết nhướng mày:

“Em làm sao?”

Vệ Tử Tô nghĩ nghĩ, rồi bỗng nở nụ cười tinh nghịch, nói:

“Em thấy anh là một người rất thông minh.”

Tôn Triết nghe vậy, liền cười sảng khoái:

“Vậy thì sư phụ của người thông minh này chẳng phải là siêu cấp thông minh rồi sao?”

Vệ Tử Tô giả vờ nghiêm túc suy nghĩ, rồi không khiêm tốn mà đáp:

“Ờ nhỉ.”

“Ha ha ha ha ha…”

Cười đùa xong, Vệ Tử Tô lại nói:

“Anh Tôn à, anh đừng có suốt ngày gọi em là sư phụ, kỳ lắm.”

Tôn Triết cười nói:

“Không gọi sư phụ, thế gọi ân nhân cứu mạng?”

Vệ Tử Tô bất đắc dĩ lắc đầu, vội vàng cầu xin:

“Anh Tôn ơi…”

Mấy năm trước, lúc Vệ Tử Tô vừa mới vào nghề, anh nhận một quảng cáo diễn vai một người cá. Để đạt hiệu quả tốt nhất, anh suốt ngày ngâm mình luyện bơi trong bể.

Một hôm, ở bể bơi, anh cứu được Tôn Triết suýt chết đuối, còn kiên nhẫn dạy Tôn Triết bơi. Với anh đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sau này quen thân rồi, Tôn Triết lại cứ một mực gọi anh là “ân nhân cứu mạng” với “sư phụ”, nói thế nào cũng không chịu sửa.

“Ha ha ha, thôi được rồi, không đùa với em nữa.”

Tôn Triết thu lại dáng vẻ đùa cợt, nghiêm túc nói:

“Tử Tô, cho dù không thể làm người một nhà, anh vẫn hy vọng em coi anh là anh trai. Bất kể gặp chuyện gì, chỉ cần em mở miệng, anh nhất định giúp.”

“Cảm ơn anh Tôn.”

Vệ Tử Tô rời đi, Tôn Triết vẫn đứng nguyên tại chỗ, dõi mắt nhìn bóng lưng anh thật lâu không chịu rời.

Mãi đến khi bóng người kia khuất hẳn khỏi tầm mắt, anh ta mới thở dài, xoay người lại, không ngờ bà nội đã đứng ở đó từ bao giờ, khoanh tay, ánh mắt sâu xa nhìn anh ta. ( truyện trên app t.y.t )

...

Vệ Tử Tô gom hết toàn bộ số tiền tích góp bấy lâu, nhưng vẫn còn cách số tiền phạt một đoạn xa.

Anh nghĩ tới mấy năm nay mình cũng gửi về nhà không ít tiền, nhà còn cái xưởng nhỏ đang hoạt động, vài năm gần đây làm ăn cũng tạm được, không biết về vay ít tiền mẹ có đồng ý không.

Trên đường đi, anh tự ước lượng, khả năng xin được tiền khoảng 20%.

Ai ngờ vừa về đến nhà, mẹ vừa nghe chuyện anh hủy hôn với Tôn gia, liền khóc lóc náo loạn, vừa ôm vừa gào khóc như muốn chết.

Bà trách anh làm thế là đoạn tuyệt đường sống của cả nhà, không có sự giúp đỡ của Tôn gia, cái xưởng đó sống sao nổi, cả nhà rồi sẽ chết đói. Nói đến mức ầm ĩ đòi chết, đòi treo cổ, đòi nhảy giếng.

Xong rồi, khả năng từ 20% tụt thẳng xuống 0%.

Về sau, để dỗ mẹ, Vệ Tử Tô đành đem hết số tiền ban đầu dự định đóng phạt đưa hết cho bà.

Không còn cách nào khác, bởi trong chuyện em trai mất tích khi trước, anh mang trong lòng một nỗi áy náy khôn nguôi với mẹ.

Anh nghĩ, cái gọi là “xác suất”, hình như cũng có lúc là số âm nhỉ?

Tiền chẳng những không vay được, mà còn sạch bách không còn đồng nào, Vệ Tử Tô nghèo rớt mồng tơi, rơi vào trạng thái hoang mang.

Tiền.

Anh bây giờ cần tiền gấp!

Vệ Tử Tô lập tức gọi cho chị quản lý Thiến, kích động như tiêm máu gà, nói muốn nhận phim, nhận show, chỉ cần có tiền thì làm gì anh cũng nhận hết!

Ai ngờ chị Thiến cười khinh một tiếng, một câu nói thẳng khiến anh tỉnh táo như bị tát vào mặt:

“Từ lúc cậu vào nghề đến giờ, đóng được một phim điện ảnh, ba phim truyền hình, mà chẳng phim nào có cửa lên sóng nổi. Show truyền hình? Người ta mời toàn minh tinh nổi tiếng, có đề tài, có phim sắp chiếu, cậu hợp cái nào? Còn phim, với cái tiếng ‘sao chổi’ trong giới của cậu bây giờ, nhận được vai gì chứ?”

Vệ Tử Tô cười cười:

“Chị Thiến, em có thể nhận vai ‘sao chổi’ mà.”

Điện thoại im lặng một lúc, chị Thiến lạnh nhạt lên tiếng:

“Vai ‘sao chổi’ cũng không đến lượt cậu! Muốn có phim quay thì bảo vị hôn phu nhà cậu lấy tiền đập cho mà mua vai!”

Nói xong, cúp máy luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play