Tôn Lương bị cú đấm đó đánh cho choáng váng.

Suýt nữa thì ngã sấp mặt xuống đất, khó khăn lắm mới đứng vững được, hai tay ôm má, trừng mắt nhìn.

Gã không ngờ cái người trông có vẻ yếu ớt như Vệ Tử Tô mà ra tay lại mạnh đến thế!

“Mẹ kiếp!!”

Gã vừa định phản kích thì đã bị Vệ Tử Tô giơ thẳng chân đá một cú. Cú đá khiến gã bay xa mấy mét, rơi chúi đầu vào một chiếc thùng rác đang mở nắp.

Thật ra, Vệ Tử Tô đã muốn đánh gã từ lâu rồi.

Từ cái hôm trong buổi tiệc, nghe gã nói mấy lời điên cuồng ấy là muốn đánh.

Nhìn thấy ảnh giường chiếu của gã với Nguyên Tử Chân cũng muốn đánh.

Nghe gã nói sẽ cho mình một đứa con thì càng muốn đánh.

Nhưng nể mặt anh cả Tôn và bà nội, hai người đó thực sự rất tốt với anh nên anh mới nhịn.

Đến khi gã nhắc tới em trai anh, đó là điều cấm kỵ trong lòng Vệ Tử Tô, anh không thể nhịn được nữa!

Chỉ cần nghĩ đến em trai, lòng anh lại đau nhói.

Em của anh năm ba tuổi bị lạc ở công viên trò chơi, suốt hai mươi năm nay, anh chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm. Dù mẹ đã buông bỏ, thậm chí không nhắc tới nữa, nhưng anh vẫn không ngừng tìm.

Cũng vì thế mà anh chọn làm diễn viên, phần lớn là vì muốn đứng ở vị trí cao hơn một chút, để tìm em trai dễ hơn.

Ấy vậy mà Tôn Lương chẳng những chẳng bao giờ thật lòng giúp anh tìm, còn dám nói em của anh có khi đã chết từ lâu.

Câu đó đúng là chọc vào chỗ chết rồi!

Tôn Lương lồm cồm bò ra khỏi thùng rác, mặt mũi bê bết dơ bẩn, trên đầu còn dính cả thứ nước súp nâu nâu chẳng biết là gì, bốc mùi kinh khủng.

Gã vừa chửi vừa nhào lên đánh tiếp.

Vệ Tử Tô chẳng thèm sợ, từng cú đấm, từng cú đá đều dùng hết sức, đánh cho Tôn Lương tru tréo thảm thiết.

Bộ phim đầu tiên Vệ Tử Tô đóng là vai một sát thủ cao thủ võ nghệ, có rất nhiều cảnh cận chiến. Anh chưa từng dùng thế thân, mỗi động tác đều là tự mình diễn.

Vì vai diễn đó, anh từng đóng cửa huấn luyện hơn năm tháng, suốt thời gian quay phim cũng không dám lơ là. Sau này quay xong, anh lại yêu thích võ thuật, vẫn luôn theo thầy học thêm, luyện tập đến giờ.

Với thân thủ hiện tại mà đánh một Tôn Lương? Đúng là chuyện nhỏ như con thỏ, nếu để gã còn cơ hội phản kháng thì coi như Vệ Tử Tô thua!

Xung quanh càng lúc càng nhiều người đứng xem, ai nấy đều kinh ngạc khi thấy một omega đánh một alpha không còn sức chống cự. Mọi người vừa bàn tán vừa xem trò vui, chẳng ai vào can ngăn.

Dù sao… cũng chẳng ai muốn lại gần cái alpha đang bốc mùi đó.

Mãi đến khi bảo vệ tới, Vệ Tử Tô mới chịu dừng tay. Cũng may giờ anh chưa nổi tiếng, không có ai nhận ra. Nếu không, hậu quả vì phút bốc đồng hôm nay là lên thẳng hot search, rồi bị dân mạng mắng chửi không thương tiếc.

Tôn Lương lần này mất mặt tận trời, cả người toàn là rác, mặt mũi sưng phù như đầu heo, còn phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn không quên gào với theo bóng lưng Vệ Tử Tô:

“Mày cứ đợi đấy cho tao!”

Vệ Tử Tô khẽ quay đầu, liếc gã một cái.

Tôn Lương theo phản xạ run cầm cập.

Anh chẳng thèm để tâm, xoay người rời đi.

Giờ chỉ muốn về nhà rửa tay cho sạch sẽ. Khi nãy đánh quá hăng, đến quên mất bẩn, bây giờ nghĩ lại chỉ muốn sát trùng tay cả trăm lần mới thấy yên tâm được.

...

Buổi chiều, khi đứng trước cổng nhà cũ nhà họ Tôn, tay cầm hộp đựng vòng ngọc, Vệ Tử Tô lại khựng lại, có chút do dự.

Tuy rằng bà nội của Tôn Lương và bà ngoại anh là đôi bạn thân chí cốt, sau khi bà ngoại mất, bà nội Tôn Lương cũng luôn quan tâm chăm sóc anh. Nhưng dù sao giữa họ cũng không có quan hệ huyết thống, còn Tôn Lương mới là cháu ruột của người ta. ( truyện trên app T•Y•T )

Giờ anh vừa tống cháu người ta vào thùng rác, lại còn đánh cho một trận tơi bời, rồi quay đầu đến trả vòng ngọc, liệu bà nội có trách anh không?

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh cắn răng: Thôi, trách thì trách đi!

Bạn học Vệ Tử Tô, hiện giờ vai diễn của bạn là một omega yếu đuối bị thằng khốn nạn ruồng bỏ, làm ơn giấu kỹ nụ cười của bạn đi!

Tự nhủ lòng như thế xong, vừa định đưa tay bấm chuông cửa thì phía sau bỗng vang lên tiếng còi xe.

Anh quay đầu lại, một chiếc Mercedes-Benz màu đen từ từ chạy tới, cửa kính ghế sau hạ xuống.

Một người đàn ông đeo kính gọng vàng, mỉm cười gọi anh một tiếng:

“Tử Tô.”

Đây là anh trai cùng bố khác mẹ với Tôn Lương — Tôn Triết, cũng là một alpha.

Mẹ của Tôn Triết mất từ rất sớm, sau đó bố anh tái hôn với một omega, chính là mẹ của Tôn Lương. Mấy năm trước, bố họ qua đời vì tai nạn, sản nghiệp to lớn của gia tộc rơi vào tay hai anh em.

Bề ngoài thì anh em hòa thuận, nhưng Vệ Tử Tô biết rõ cả hai đều ngấm ngầm tranh giành tài sản, mấy công ty cũng bị chia cắt, vạch rõ ranh giới Sở Hán.

Việc anh “có may mắn” biết được những chuyện này đều nhờ mẹ của Tôn Lương cố ý vô tình tiết lộ.

Mùa đông năm ngoái, bà ta sức khỏe không tốt, Tôn Lương lại đang ở nước ngoài, Vệ Tử Tô thân là con dâu chưa cưới, ngày đêm chăm sóc bà ta mấy tháng trời. Trong thời gian đó, bà ta nhiều lần bóng gió ám chỉ với anh.

Anh cũng hiểu, mẹ Tôn Lương kể cho anh nghe những chuyện này chẳng qua là muốn anh thay Tôn Lương nói tốt vài câu trước mặt bà nội. Dù sao bà nội mới là chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Tôn Thị, mấy năm nay tuy không can thiệp nhiều vào chuyện công ty, nhưng lời bà nói vẫn rất có trọng lượng.

Thế nhưng Vệ Tử Tô chưa từng làm vậy. Không phải vì lý do gì sâu xa, chỉ là cảm thấy nhàm chán, chẳng muốn dây vào.

“Chào anh Tôn.” Vệ Tử Tô lễ phép chào.

Tài xế xuống xe mở cửa, alpha bước ra, đôi chân dài thẳng tắp, bộ vest cao cấp càng tôn thêm dáng người cao lớn, rắn rỏi. Nhất là lúc đi đến bên cạnh Vệ Tử Tô, đôi vai rộng vững chãi ấy lại càng toát ra khí chất trầm ổn, mạnh mẽ.

“Em đến thăm bà à?” Tôn Triết dịu giọng hỏi.

Vệ Tử Tô gật đầu, trong tay cầm chiếc hộp, mở ra nói: “Tiện thể… trả lại vòng ngọc.”

Tôn Triết nhận ra ngay chiếc vòng này là món quà bà nội tặng cho Vệ Tử Tô, nói là bảo vật truyền đời, dành riêng cho cháu dâu của Tôn gia.

Giờ Vệ Tử Tô đem trả lại, ý là…

Tôn Triết vội vàng hỏi: “Tử Tô, có chuyện gì vậy?”

Trong nhà cũ, Vệ Tử Tô vận dụng kỹ năng diễn xuất đỉnh cao, vẻ mặt u uất, kể lại chuyện Tôn Lương và Nguyên Tử Chân. Không cần thêm mắm dặm muối, chỉ cần kể đúng sự thật, cũng đủ khiến bà nội tức đến nỗi đập bàn.

“Cái thằng khốn đó! Dám làm chuyện đồi bại như vậy! Đợi nó về đây, bà nhất định phải dùng gia pháp dạy dỗ một trận nên thân!”

Bà nội năm nay đã gần tám mươi, tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhưng thân thể vẫn còn khỏe, lúc nào cũng giữ lưng thẳng tắp. Cuộc sống quyền quý bao năm khiến từng cử chỉ, dáng điệu của bà đều toát lên khí chất cao sang, điềm đạm.

Bà chỉnh lại gọng kính vàng, nắm chặt tay Vệ Tử Tô, đau lòng nói:

“Tử Tô à, uất ức cho cháu quá, là bà không dạy dỗ thằng súc sinh đó tử tế. Nó nói ra loại lời đó, làm ra loại chuyện ấy, cháu hủy hôn là đúng. Dù cháu có mềm lòng muốn tha thứ, bà cũng không đồng ý! Nếu bà mà vì thằng súc sinh đó mà khuyên cháu nhẫn nhịn, thì bà ngoại cháu ở dưới suối vàng cũng phải bò lên bóp chết bà mất!”

“Chỉ là…” Bà nội thở dài, nói tiếp...

“Tử Tô à, năm nay cháu cũng hai mươi bảy rồi phải không? Nếu không có hôn ước, lỡ bị hệ thống cưỡng chế ghép đôi với một alpha nào đó thì biết làm sao bây giờ…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play