Xem ra, mọi người vẫn chưa biết chuyện anh và Tôn Lương huỷ hôn.
Cũng đúng thôi, anh đâu phải minh tinh lưu lượng gì, chỉ cần cuộc sống cá nhân có chút gió thổi cỏ lay cũng bị paparazzi bám theo. Là một người mờ nhạt trong giới giải trí, chắc đây cũng được coi là một cái lợi lớn.
Có nên nói với chị Thiến không nhỉ?
Vệ Tử Tô nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn quyết định thôi, để lần sau gặp mặt rồi hẵng nói.
Vì anh sợ mình không chịu nổi cơn giận của chị Thiến. Dù sao chị Thiến đã sớm hối hận vì từng nâng đỡ một tên sao chổi như anh, do đó có thể kéo dài được lúc nào hay lúc ấy.
Bụng thấy hơi đói, anh mở tủ lạnh lấy một hộp thạch sữa dừa, vừa ăn vừa thong thả nghĩ ngợi.
Đúng lúc này, điện thoại reo vang, màn hình hiện cái tên: Tưởng Tưởng.
Vệ Tử Tô bắt máy, trong ống nghe lập tức truyền đến một tiếng hét chói tai:
“Vệ Tử Tô! Em bị điên à? Tự nhiên hủy hôn với Tôn Lương làm cái gì?! Em bao nhiêu tuổi rồi hả? Sắp hai mươi bảy đến nơi rồi đấy! Chẳng lẽ em cũng muốn như anh, mở blind box chọn alpha à?!”
Chắc là nghe được tin từ mẹ anh.
Tưởng Tưởng và Vệ Tử Tô là hàng xóm từ bé, Tưởng Tưởng hơn anh hai tuổi, hai người chơi thân từ hồi còn cởi truồng chạy lon ton. Sau này phải xa cách vì chuyện học hành, nhưng chưa từng cắt đứt liên lạc.
Đừng nhìn Tưởng Tưởng chỉ hơn anh hai năm mà coi thường, người ta trải qua hai lần hôn nhân rồi, giờ lại quay về cuộc sống độc thân, kinh nghiệm ngập tràn.
Cuộc hôn nhân đầu tiên là lúc hai mươi bảy tuổi, được nhà nước ghép đôi với một alpha, kết quả chưa đầy nửa năm đã ly hôn.
Lần hai là yêu đương tự do với một ông chú đẹp trai, cuối cùng cũng chẳng kéo dài nổi, bị thằng con trai riêng cỡ tuổi mình chen vào phá nát.
Giữ đúng nguyên tắc “anh em tốt không giấu nhau chuyện gì”, Vệ Tử Tô kể hết mọi chuyện Tôn Lương đã nói và đã làm cho Tưởng Tưởng nghe.
Tưởng Tưởng nghe xong, chửi Tôn Lương suốt một tiếng đồng hồ mà không lặp lại câu nào.
Chửi xong, vẫn lo cho Vệ Tử Tô.
“Tử Tô, em có tiền nộp phạt không đấy? Không có thì đến lúc phải lấy alpha nhà nước ghép cho rồi. Cái đường đó đen lắm đấy, đúng kiểu ‘đãi vàng trong phân’, tay đầy phân còn chưa chắc đã đãi được cục vàng nào đâu. Anh đây chính là ví dụ sống sờ sờ đấy! Mẹ kiếp, năm xưa đọc nhiều tiểu thuyết não tàn quá, cứ tưởng kiểu ‘cưới trước yêu sau’ nó lãng mạn lắm, ai dè bước một phát xuống hố phân!” ( app TYT - tytnovel )
Vệ Tử Tô nhìn miếng thạch dừa trong tay, tự nhiên mất hết khẩu vị.
“Cho dù có rút chân ra khỏi hố phân rồi, cái mùi phân dính người cũng không rửa nổi đâu!”
Tưởng Tưởng vẫn còn bực bội nói tiếp.
Vệ Tử Tô nhíu mày, đặt hẳn miếng thạch xuống, hoàn toàn không muốn ăn nữa.
Anh không có tiền, nên đành hỏi Tưởng Tưởng quy trình ghép alpha của nhà nước hồi đó thế nào.
Tưởng Tưởng biết gì nói nấy, kể hết không sót chữ nào.
“Đợi em qua sinh nhật hai mươi bảy tuổi sẽ có người của cục dân chính gọi điện đến, yêu cầu em qua đó điền một đống giấy tờ, sau đó bắt đầu quy trình phân phát alpha độc thân trên toàn quốc cho em. Tổng cộng chia thành ba đợt, mỗi đợt bốn người. Dĩ nhiên những người có độ phù hợp pheromone cao nhất với em sẽ nằm ở đợt đầu tiên. Nếu gặp hết rồi mà vẫn không ưng thì có thể xem đợt hai. Em có hai tuần để hẹn hò, tiếp xúc và lựa chọn. Nếu cả ba đợt đều không vừa ý thì haha, hoặc là nộp phạt, hoặc là để nhà nước chỉ định ngẫu nhiên một người rồi trực tiếp đăng ký kết hôn với người đó thôi!”
Vệ Tử Tô vừa ngậm thìa vừa nghĩ: Thì ra còn được chọn à.
Anh cứ tưởng là nhà nước sẽ ép nhét cho anh một alpha nào đó, đến tận ngày đăng ký kết hôn mới được gặp mặt cơ.
Xem ra, tình hình cũng không đến mức quá tệ.
“Thế nếu có hơn chục lựa chọn như vậy, sao hồi đó anh lại chọn trúng một thằng bám váy mẹ, ăn bám mềm oặt thế hả?” Vệ Tử Tô chuẩn xác tung đòn chí mạng.
“Làm sao ông đây biết được thằng đó bám váy mẹ?! Từ lúc quen tới lúc cưới chưa đầy mấy ngày, đào đâu ra thời gian tìm hiểu nhau?!”
Sau đó, trong suốt hai tiếng đồng hồ tiếp theo, Vệ Tử Tô yên lặng nghe Thôi Tưởng Tưởng chửi hai ông chồng cũ của mình. Y cũng công bằng lắm, mỗi người chửi đúng một tiếng đồng hồ, chẳng thiên vị ai.
Đến ngày Quốc tế Thiếu nhi mùng 1 tháng 6, cũng là sinh nhật của Vệ Tử Tô, ngoài Thôi Tưởng Tưởng với Tôn Triết ra, dường như chẳng còn ai nhớ đến.
Thôi Tưởng Tưởng hẹn anh ăn trưa, còn nhắc luôn: “Mai kiểu gì cục dân chính cũng gọi đấy.”
Vệ Tử Tô gật đầu, anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Buổi chiều tối, Tôn Triết ghé qua dưới nhà, mang mấy món đồ trang trí nhỏ nhỏ làm quà sinh nhật. Y hiểu Vệ Tử Tô, nếu là thứ đắt tiền thì thể nào anh cũng không nhận.
Buổi tối, Vệ Tử Tô tự mua một cái bánh kem nhỏ, chắp tay nhắm mắt, lặp lại điều ước năm nào cũng giống năm nào rồi thổi nến.
Sinh nhật tuổi 27 cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Ngày hôm sau, quả nhiên anh nhận được điện thoại của cục dân chính.
Người phụ trách việc ghép đôi alpha cho anh là một cô gái beta trông rất kiên nhẫn, dịu dàng.
“Anh Vệ, kết quả ghép đôi có rồi, đây là thông tin của đợt alpha đầu tiên.” Cô gái xoay màn hình máy tính về phía anh. “Trên này có chiều cao, cân nặng, tuổi tác, nghề nghiệp, pheromone và mức độ tương thích với anh.”
Vệ Tử Tô lướt mắt một lượt rồi hỏi:
“Bao giờ tôi có thể gặp họ?”
Cô gái nhẹ giọng: “Anh có thể điền thời gian rảnh trước, rồi chọn alpha đầu tiên muốn gặp, bên em sẽ gọi điện cho họ xác nhận giờ hẹn.”
Người đầu tiên à…
Vệ Tử Tô hơi cau mày, gặp từng người thế này, có vẻ tốn thời gian quá.
Thế là anh hỏi:
“Có thể… gặp cả bốn người một lúc không?”