“Cậu muốn hủy hôn với tôi?!”

Tôn Lương trừng mắt nhìn Vệ Tử Tô, trên mặt gã lộ vẻ tức giận, khinh thường, chế giễu, nhiều hơn cả là vẻ không thể tin nổi.

Ngay sau đó, gã lại đổi cách hỏi: “Vệ Tử Tô, cậu dám hủy hôn với tôi?!”

Vệ Tử Tô bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, ngẩng khuôn mặt thanh tú lên, điềm đạm hỏi ngược lại: “Tại sao tôi lại không dám?”

Tôn Lương hừ lạnh một tiếng đầy chế giễu: “Tháng sau cậu đã hai mươi bảy tuổi rồi, thuộc dạng omega lớn tuổi. Omega hai mươi bảy mà chưa kết hôn thì phải nghe theo quốc gia sắp xếp ghép đôi với alpha đấy. Vệ Tử Tô, cậu nghĩ kỹ chưa? Quốc gia ghép đôi chỉ nhìn độ phù hợp pheromone, chẳng thèm quan tâm cậu là minh tinh hay diễn viên gì đâu. Đến lúc ghép cho cậu một tên đồ tể hay một tên hốt phân, đừng có mà khóc lóc đến cầu xin tôi!”

Thấy Vệ Tử Tô im lặng, gã tưởng như đã nắm chắc được nhược điểm của vị hôn phu, đắc ý ngồi xuống, bắt chéo chân tiếp tục hạ thấp: “Hơn nữa, omega từng hủy hôn với người ta rồi thì khác gì góa phụ tái giá? Một diễn viên nhỏ vô danh không fan không chỗ dựa như cậu, không sợ bị người ta nhổ nước bọt đến chết à?”

Vệ Tử Tô cười lạnh trong lòng.

Tuy lời Tôn Lương rất thực tế, nhưng cũng không thể lay chuyển được quyết tâm hủy hôn của anh.

Vệ Tử Tô là một diễn viên cực kỳ xui xẻo, debut năm năm, ngoài vài quảng cáo nhỏ, thì chỉ đóng được bốn bộ phim, mà tất cả đều vì nhiều lý do khác nhau mà không thể phát sóng. Vì vậy, trong giới có người chế giễu anh: “Debut năm năm, quay lại vẫn là tân binh”.

Chị quản lý chị Thiến từng trợn mắt nói rằng thành tựu lớn nhất từ khi anh debut đến giờ chính là dựa vào cái danh diễn viên để kiếm được một vị hôn phu nhà giàu.

Những điều bất lợi mà Tôn Lương nói về việc hủy hôn, Vệ Tử Tô đều đã suy nghĩ qua hết.

Thế nhưng cũng giống như trước khi đính hôn với gã, sau khi cân nhắc thiệt hơn, anh vẫn quyết định hủy hôn. ( app truyện TᎽT )

Vệ Tử Tô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nói:

“Tôn Lương, anh và Nguyên Tử Chân ở bên nhau rồi, chúng ta cũng không cần tiếp tục nữa.”

Tôn Lương hơi giật mình. Chuyện giữa gã và Nguyên Tử Chân giấu kín như thế, vậy mà Vệ Tử Tô lại biết!

Hơn nữa giọng điệu còn chắc chắn như vậy, xem ra không phải đang thử dò xét gã.

Gã lập tức đứng bật dậy, rồi phản kích:

“Vệ Tử Tô! Cậu theo dõi tôi à?!”

Vệ Tử Tô cười khẩy một tiếng, nói:

“Theo dõi? Anh cũng xứng à? Là Nguyên Tử Chân cố ý khoe khoang trước mặt tôi, khoe bạn trai cậu ta đối xử tốt thế nào, rồi giả vờ vô tình để tôi nhìn thấy ảnh chụp chung của các người.”

Nguyên Tử Chân và anh cùng công ty, mấy lần cậu ta giả bộ vô ý nhắc đến bạn trai, “lỡ miệng” gọi “anh Lương”, sau đó lại làm bộ hốt hoảng lấy tay che miệng, lo lắng liếc nhìn Vệ Tử Tô, giống như mình lỡ lời điều gì nghiêm trọng lắm.

Diễn xuất thế này mà ở phim trường không bị đạo diễn tát thẳng vào mặt à?

Nói xong, Vệ Tử Tô lấy điện thoại ra, đưa màn hình về phía Tôn Lương, trên đó chính là bức ảnh Tôn Lương và Nguyên Tử Chân đang ôm hôn nhau trên giường.

Tôn Lương nhất thời bị bằng chứng đánh thẳng vào mặt, nghẹn lời không nói nổi, mắt trợn tròn xoe, trong lòng lại càng tức giận vì dáng vẻ dửng dưng của Vệ Tử Tô với chuyện này.

Đây mà là dáng vẻ của người sắp chất vấn vị hôn phu ngoại tình sao?

Rõ ràng giống ánh mắt ông chủ nhìn nhân viên âm thầm nhảy việc hơn!

Tức thì tức, nhưng Tôn Lương lại chẳng tin một chữ những gì Vệ Tử Tô nói, trừng mắt quát:

“Không thể nào! Tử Chân đơn thuần như thế, sao có thể làm ra chuyện đó?! Nhất định là cậu giở thủ đoạn, lén xem điện thoại của Tử Chân, rồi vô liêm sỉ chụp trộm! Vệ Tử Tô, rốt cuộc cậu có mục đích gì?!”

Trong mắt Tôn Lương, Nguyên Tử Chân là người dịu dàng thiện lương, ngoan ngoãn nghe lời, yếu đuối mềm mại. Gã từng dặn dò cậu ta tuyệt đối không được tiết lộ chuyện của bọn họ với bất kỳ ai.

Khi đó, Tử Chân còn nép trong lòng gã, ánh mắt đầy si mê nói:

“Anh Lương, anh yên tâm, em sẽ không nói với ai đâu. Em thích anh, ngưỡng mộ anh, chỉ muốn ở bên anh thôi. Dù không có danh phận, em cũng cam tâm tình nguyện.”

Một omega dịu dàng mềm mại như vậy sao có thể lừa dối gã? Thế nên Tôn Lương có chết cũng không tin lời Vệ Tử Tô.

“Anh nói tôi vô liêm sỉ?” Vệ Tử Tô chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo hờ hững, sắc bén đến mức như muốn xuyên thấu lòng người. Vì tức giận, pheromone mùi cam ngọt ngào từ trong cơ thể tràn ra, thơm mát mê người.

Tôn Lương chột dạ lùi lại một bước, nhưng lập tức cứng rắn lại, gã là alpha mà lại bị khí thế của một omega dọa cho sợ à?

Vệ Tử Tô từng bước áp sát, từng câu từng chữ vạch trần:

“Anh thẹn quá hóa giận tính đổ ngược cho tôi à? Còn hỏi tôi có mục đích gì? Tôn Lương, não anh bị đứt mất dây thần kinh nào hả? Vị hôn phu của tôi ngoại tình, bị tôi phát hiện, tôi còn có thể có mục đích gì? Nếu anh ngoan ngoãn hủy hôn với tôi, đó chính là mục đích của tôi. Nếu anh không đồng ý, vậy thì mục đích của tôi sẽ biến thành đánh anh vào ICU, tiện thể dùng hồ dán dán lại phần não bị khuyết thiếu của anh!”

Bao năm quen biết, ấn tượng của Tôn Lương về Vệ Tử Tô luôn là một người lạnh nhạt, chưa từng thấy dáng vẻ anh nổi giận đến mức này.

Nhất thời bị khí thế áp đảo, gã không nói nổi lời nào.

Vệ Tử Tô lạnh lùng tiếp tục:

“Tôn Lương, anh với cậu ta chắc ở bên nhau lâu rồi nhỉ? Tự cho là hiểu rõ cậu ta, tin rằng cậu ta là một bạch liên hoa đơn thuần. Nhưng anh lại không hiểu tôi. Tôi là người mắc bệnh sạch sẽ, dù có đến tuổi bị nhà nước ghép cho một tên đồ tể, tôi cũng tuyệt đối không thèm ở cùng loại ‘dưa chuột nát’ như anh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play