Sáng sớm hôm sau, Vệ Tử Tô đã có mặt trước cửa cục dân chính, sợ Tôn Lương lật lọng, mười phút anh gọi điện giục ba lần.
Việc chỉnh sửa thông tin đính hôn cá nhân không phức tạp như ly hôn, chỉ cần hai bên có mặt, xác nhận không có tranh chấp tài sản, ký tên là xong. Anh và Tôn Lương xưa nay không hề có qua lại tiền bạc, chỉ từng tặng quà qua lại, ai cũng chẳng thiệt gì. Vệ Tử Tô đã tra trên mạng, trường hợp như họ vài phút là giải quyết xong.
Trong túi anh còn mang theo chiếc vòng ngọc truyền đời của bà nội Tôn Lương, dự định sau khi sửa thông tin xong sẽ đích thân mang trả cho bà.
Đã quyết định hủy hôn với Tôn Lương, thì món vòng ngọc truyền đời này cũng không thể giữ lại.
Vệ Tử Tô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ngẫm lại hôn ước giữa anh và Tôn Lương, e rằng ngay từ đầu đã là một sai lầm.
Năm đầu tiên anh bước chân vào showbiz, nhờ đoạn quảng cáo quay quá đỗi đẹp mắt mà được nhiều người biết đến.
Trong số đó có cả thiếu gia nhà giàu Tôn Lương.
Khi Vệ Tử Tô, một tân binh mới toanh được đạo diễn lớn để mắt, trao cho vai nam chính của một bộ phim, Tôn Lương liền bắt đầu theo đuổi anh.
Thường xuyên tới phim trường thăm, đưa anh đi ăn, tặng quà, chưa kể còn giúp nhà họ Vệ đang bên bờ phá sản bằng cách mang đến rất nhiều đơn đặt hàng cho xưởng nhỏ của bố mẹ anh, khiến cái xưởng bé tí xíu đang hấp hối ấy sống lại.
Mẹ của Vệ Tử Tô thì liên tục khuyên anh đồng ý lời theo đuổi của Tôn Lương, bà nói điều kiện nhà người ta tốt như thế, để mắt tới con là phúc phần của con, đừng có để lâu quá mà để người ta chạy mất.
Vệ Tử Tô biết mẹ anh sợ anh kéo dài đến 27 tuổi mà chưa kết hôn, lỡ bị ghép đôi với alpha điều kiện tệ hại, thì cả đời coi như xong.
Anh không thích Tôn Lương, nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Lý do có ba điều.
Thứ nhất, Tôn Lương đối với anh quả thực không tệ. Anh từng nghĩ, biết đâu lâu ngày sinh tình, mình cũng có thể dần dần thích gã.
Thứ hai, mẹ anh rất hài lòng với Tôn Lương, mà từ nhỏ đến lớn, anh rất ít khi làm trái ý mẹ.
Thứ ba, Tôn Lương đã hứa với anh, chỉ cần hai người ở bên nhau, gã sẽ vận dụng tất cả mối quan hệ, giúp anh tìm kiếm đứa em trai bị bắt cóc nhiều năm trước, đến giờ vẫn bặt vô âm tín.
Đính hôn với Tôn Lương đã ba năm, ngoài khoảng thời gian đầu có vẻ sốt sắng thật sự đi tìm, sau đó gã càng lúc càng hời hợt. Mỗi lần Vệ Tử Tô hỏi thăm tiến triển, Tôn Lương lại qua loa đáp một câu: “Đang tìm, đang tìm.”
Giọng điệu thì ngày một mất kiên nhẫn.
Vệ Tử Tô nhất quyết đòi hủy hôn là bởi vì ba lý do từng thuyết phục anh chấp nhận cuộc hôn nhân này giờ đã sụp đổ mất hai.
Một, gã không còn thật lòng giúp anh tìm em trai.
Hai, gã đã ngoại tình với một minh tinh Omega khác, mà bản thân Vệ Tử Tô sau bốn năm thử yêu vẫn chẳng thể nào yêu gã.
Trước cục dân chính, anh chờ hơn nửa tiếng đồng hồ, Tôn Lương mới chậm rì rì, lề mề đi tới.
“Vào thôi.” Vệ Tử Tô nói.
Tôn Lương đứng trước cửa, lại chần chừ mãi không chịu bước vào.
Vệ Tử Tô hỏi: “Sao thế?”
Trong lòng thầm nghĩ: Tên này không phải lại muốn nuốt lời đấy chứ?
Quả nhiên, Tôn Lương bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ, khoanh tay trước ngực nói:
“Vệ Tử Tô, chúng ta nói chuyện lại đi.”
Vệ Tử Tô lập tức thấy bực, trong lòng trầm xuống: “Còn gì mà nói?”
Tôn Lương như thể vừa hạ quyết tâm, mở miệng:
“Tối qua tôi nói chuyện này với mẹ tôi rồi… bà ấy… mắng tôi một trận.”
Nói xong, gã len lén liếc nhìn phản ứng của Vệ Tử Tô, nhưng anh mặt không biểu cảm, chỉ chờ gã nói tiếp.
Tôn Lương cắn răng:
“Mẹ tôi bảo tôi phải xin lỗi cậu, rồi cắt đứt với Nguyên Tử Chân. Hơn nữa, để cậu yên tâm, tôi có thể cho cậu một bảo đảm.”
Vệ Tử Tô: ???
“Bảo đảm? Ý gì?”
Tôn Lương ưỡn ngực, ra vẻ nghiêm túc:
“Tức là cho cậu một đứa con của nhà họ Tôn. Sau này dù thế nào, đứa bé này cũng sẽ có quyền thừa kế của nhà tôi. Như vậy cậu cũng yên tâm rồi chứ?”
Thật ra mẹ gã còn nói, bà nội đặc biệt thích Vệ Tử Tô, nếu cưới anh vào cửa sẽ làm bà vui lòng. Đến lúc đó, khi Tôn Lương tranh giành gia sản với người anh cùng bố khác mẹ, biết đâu bà nội vì nể mặt Vệ Tử Tô mà thiên vị bọn họ hơn một chút.
Dĩ nhiên, những lời đó thì tuyệt đối không thể để Vệ Tử Tô biết.
Nói thật, nếu không phải đang đứng trước cục dân chính, nếu không phải giết người là phạm pháp, Vệ Tử Tô thật sự muốn bóp đầu Tôn Lương ra xem trong đó rốt cuộc chứa thứ gì, có phải là hồ dán mốc meo không nữa.
Anh hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận, nghiến răng bảo: “Thứ nhất, tôi không hề ham muốn tài sản nhà các người. Thứ hai, tôi đã nói rồi, tôi mắc bệnh sạch sẽ, anh tưởng tôi sẽ để anh dùng quả dưa chuột nát kia đụng vào tôi sao?”
Tôn Nhị thiếu gia lớn từng này, đây là lần đầu tiên bị người ta làm mất mặt như thế!
Chỉ cần gã ngoắc tay một cái là có đầy omega ngoan ngoãn nhào vào. Dù ở bên ngoài có ăn chơi trác táng đến đâu thì gã cũng luôn làm tốt biện pháp an toàn, tuyệt đối không để người khác chiếm được thứ gì từ mình, tránh những phiền phức không đáng, thậm chí ngay cả đánh dấu tạm thời cũng chưa từng cho ai.
Vậy mà cái tên Vệ Tử Tô này lại không biết điều, rõ ràng gã đã hạ mình ban ân cho, mà anh còn dám không cần! Trước kia giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ lại chọc gã tức đến muốn ói máu, đã thế còn mở miệng nói lời thô tục.
Với một kẻ cao ngạo như Tôn Lương, làm sao chịu nổi nỗi nhục này!
Mẹ gã đã từng dặn gì, lúc này đều bị gã quẳng hết ra sau đầu, chỉ vào cửa Cục Dân chính mà quát to:
“Đi! Ai không vào thì là cháu nội nhà người đó!”
Vệ Tử Tô lập tức bước theo ngay, sợ chậm một giây tên này lại đổi ý.
Hai người từ điền giấy đến ký tên, chỉ trong vòng ba phút đã chính thức hủy bỏ quan hệ hôn ước.
Đương nhiên, điều đó cũng có nghĩa là thông tin omega độc thân của Vệ Tử Tô lập tức bị đưa vào diện xét duyệt, sang tháng sinh nhật anh, hoặc phải chấp nhận kết hôn với alpha được hệ thống quy định ghép cặp, hoặc phải nộp một khoản tiền phạt kếch xù.
Bước ra khỏi Cục Dân chính, cuối cùng Tôn Lương cũng bình tĩnh lại, biết rằng hôm nay về kiểu gì cũng bị mẹ chửi một trận te tua.
Nhưng việc đã đến nước này cũng không thể cứu vãn nữa, mà gã cũng chẳng lộ ra chút gì gọi là hối hận. Trong lòng còn tự an ủi: Bây giờ Tử Chân nổi tiếng hơn Vệ Tử Tô nhiều, lại thông minh lanh lợi, biết đâu còn lấy lòng được bà nội, giúp gã giành phần thừa kế sau này.
Nhìn bóng lưng Vệ Tử Tô đi khuất mà không ngoảnh đầu, Tôn Lương tức đến phát điên, lớn tiếng gọi:
“Vệ Tử Tô!”
Vệ Tử Tô dừng chân, quay đầu lại.
Tôn Lương sải bước tới, vẻ mặt khinh miệt, nói:
“Việc cậu với tôi giải trừ hôn ước, bố mẹ cậu có biết không?”
Vệ Tử Tô nhướn mày:
“Anh muốn nói gì?”
“Hứ, trước đây nể mặt cậu là vị hôn thê của tôi, tôi mới chịu giúp đỡ bố mẹ cậu, gửi bao nhiêu đơn hàng cho họ. Còn bây giờ…”
Vệ Tử Tô lạnh nhạt đáp:
“Từ giờ khỏi gửi, kiếm được bao nhiêu là dựa vào bản lĩnh của họ.”
Anh càng tỏ ra dửng dưng, Tôn Lương lại càng tức điên.
“Vệ Tử Tô, cậu thật sự là loại người chán ngắt, ngoài đóng phim thì cũng chỉ biết đóng phim, chỉ có cái mặt là lọt được vào mắt tôi, còn lại chẳng có gì ra hồn. Tử Chân cũng là diễn viên, nhưng người ta biết hát, biết kéo violin, biết nhạc lý, hiểu tình thú, dịu dàng, thiện lương, nho nhã lễ độ, là omega hiếm có khó tìm, không biết hơn cậu bao nhiêu lần!” ( truyện trên app t.y.t )
Vệ Tử Tô nhún vai:
“Ồ, thế thì hai người cột chặt vào nhau đi, cảm ơn.”
Nói rồi anh xoay người bỏ đi, chẳng muốn phí thêm một câu với cái loại người này nữa, thật sự là uổng phí thời gian.
Nhưng Tôn Lương vẫn chưa chịu buông tha, đứng sau lưng hét lớn:
“Vệ Tử Tô! Sau này nếu cậu bị ghép đôi với ông chủ mỏ dầu bụng bia, nhớ biết điều một chút, đừng để người ta chán ghét cậu! Còn nữa, cái thằng em trai cậu ấy, khỏi tìm nữa. Tìm thấy rồi để nó đối mặt với thằng anh chết bầm như cậu thì đúng là chuyện đau khổ. Ờ đúng rồi, bao nhiêu năm nay bặt vô âm tín, còn sống hay chết cũng chẳng biết nữa!”
Vừa nhắc đến em trai, bước chân Vệ Tử Tô lập tức khựng lại.
Chờ gã nói xong, anh xoay người, sải bước đi về phía gã.
Còn cách nửa mét, đột nhiên anh vung nắm đấm, nện thẳng vào mặt Tôn Lương một cú thật mạnh!