Tôn Lương bị mắng là dưa chuột nát, tức đến mức mặt đỏ bừng, bắt đầu nói năng không kiêng nể:
“Tôi là dưa chuột nát? Vậy cậu là cái thá gì?! Vệ Tử Tô, cậu cũng biết chúng ta đính hôn ba năm rồi, cho dù tôi chưa từng ngủ với cậu, nhưng trong mắt người ngoài, cậu sớm đã bị tôi ngủ đến chán rồi! Hủy hôn rồi, người ta cũng chỉ coi cậu là hàng qua tay, xem thử ai còn muốn cưới cái loại omega dơ bẩn như cậu!”
Nói xong, Tôn Lương mới chợt nhận ra lời mình có phải hơi quá đáng rồi không.
Đính hôn ba năm, dù Vệ Tử Tô quanh năm đóng phim bên ngoài, hai người gặp mặt chẳng được mấy lần, nhưng gã cũng chưa từng nói với anh câu nào nặng lời như vậy.
Lần này rõ ràng là gã sai, Vệ Tử Tô nổi giận cũng hợp lý thôi. Anh nói hủy hôn chắc cũng chỉ là lời tức giận nhất thời, biết đâu giờ đang hối hận rồi ấy chứ.
Cãi nhau om sòm xong, Tôn Lương chỉnh lại cảm xúc, cao ngạo nhìn xuống Vệ Tử Tô, nói:
“Thôi được rồi, quậy đủ rồi thì ngồi xuống nói chuyện cho tử tế. Tôi với Nguyên Tử Chân chỉ là chơi qua đường thôi, có bao giờ định cưới cậu ta về nhà đâu. Vị hôn phu của tôi chẳng phải vẫn là cậu sao? Cậu muốn tiền hay muốn xe? Chỉ cần cậu nguôi giận, chuyện gì cũng dễ bàn.”
Vệ Tử Tô chẳng hề bận tâm đến mấy lời chửi bới khó nghe kia, lúc này trong đầu chỉ đang nghĩ làm sao nhanh chóng hủy hôn cho xong.
Theo quy định quốc gia, tuy đính hôn không cần đăng ký pháp luật, nhưng vẫn sẽ được lưu hồ sơ tại cục dân chính. Như vậy mới dễ dàng kiểm tra và sắp xếp ghép đôi alpha có pheromone phù hợp cho những omega đến tuổi 27 mà chưa kết hôn.
Những năm gần đây, tỉ lệ sinh trong nước giảm mạnh, dân số liên tục tăng trưởng âm suốt hơn chục năm, tình trạng già hóa dân số vô cùng nghiêm trọng.
Để cải thiện tình hình này, quốc gia ban hành quy định: bất kỳ omega nào đến 27 tuổi mà vẫn chưa kết hôn hoặc đính hôn, bắt buộc phải tiếp nhận sự sắp xếp của nhà nước, lựa chọn kết hôn với một trong số các alpha có độ tương thích pheromone cao nhất được hệ thống ghép đôi.
Nếu không sẽ phải đối mặt với khoản tiền phạt khổng lồ.
Hôn ước giữa Vệ Tử Tô và Tôn Lương có lưu hồ sơ, muốn hủy hôn thì không thể chỉ nói miệng, mà phải cùng nhau đến cục dân chính chỉnh sửa lại ghi chép, mới hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Nếu chỉ một người đến, bên kia không có mặt, thì phải đợi một tháng mới được chính thức cập nhật lại hồ sơ đính hôn.
Nếu Tôn Lương cứ nhất quyết cưới Nguyên Tử Chân thì tốt biết mấy, Vệ Tử Tô nghĩ.
Thế là anh hỏi:
“Nguyên Tử Chân trẻ hơn tôi, nổi tiếng hơn tôi, thù lao đóng phim cũng nhiều hơn tôi, vậy sao anh không cưới cậu ta về nhà?”
Tôn Lương nhướng mày, rõ ràng không ngờ Vệ Tử Tô có thể bình tĩnh hỏi ra câu này. Gã cẩn thận nghiền ngẫm ý tứ trong lời của Vệ Tử Tô, thế nhưng thế nào cũng không nghe ra được chút giận dỗi nào.
Nhìn omega trước mặt, người đẹp đến mức tận cùng, lại ngửi thấy mùi cam tươi mát riêng biệt trên người anh, ký ức của Tôn Lương như bị kéo về lần đầu tiên gã gặp Vệ Tử Tô.
Khi đó, gã đang đứng trên boong du thuyền hút thuốc, trông thấy một đoàn chụp ảnh quảng cáo đang quay. Một omega hóa trang thành người cá bơi qua bơi lại trong làn nước, động tác bơi uyển chuyển đẹp đến mức suýt nữa khiến gã tưởng là người cá thật.
“Tiểu nhân ngư” trồi lên khỏi mặt nước, hai cánh tay trắng như ngó sen đặt lên tấm đệm nổi tạm thời, lộ ra gương mặt đẹp đến mức khiến Tôn Lương vừa nhìn đã suýt quên cả thở.
Bất kể sau này vì lý do gì mà đính hôn thì ít nhất ngay từ đầu, Tôn Lương đối với anh thật sự là vừa gặp đã yêu.
Chỉ tiếc rằng omega này tính cách quá lạnh nhạt, chẳng mặn chẳng nhạt gì với vị hôn phu như gã, càng chưa từng nói ra những lời so sánh với omega khác như ban nãy.
Nghĩ mãi, cuối cùng Tôn Lương đưa ra một kết luận… Vệ Tử Tô đang làm nũng với gã.
Nghĩ vậy, cơn giận của Tôn Lương cũng tiêu tan, tâm trạng tốt lên không ít. Gã cười khẩy một tiếng, dịu giọng dỗ dành:
“Tử Tô, cậu là người khiến tôi nhất kiến chung tình, cậu ta làm sao so được với cậu? Tôi biết, hôm nay cậu ầm ĩ đòi hủy hôn chỉ là vì ghen nên làm nũng thôi. Cậu yên tâm, tôi sẽ cắt đứt với cậu ta, chúng ta vẫn như trước, cuối năm kết hôn, để mẹ với bà nội tôi cũng được toại nguyện.”
Ghen tuông làm nũng?
Vệ Tử Tô bị câu này làm cho buồn nôn một trận, mở miệng mắng thẳng:
“Tôi ghen với mả bố nhà anh, làm nũng với mả mẹ nhà anh chắc!”
Hàng lông mày vừa giãn ra của Tôn Lương lập tức lại nhíu chặt:
“Cậu… cậu nhìn thì nhã nhặn hiền lành, sao nói năng thô tục thế?! Chẳng lẽ trước kia đều là giả vờ?”
“Thô tục à?” Vệ Tử Tô lạnh lùng nói, “Thô tục còn hơn là đê tiện. Tôn Lương, mẹ nó nếu tôi biết sớm anh ngày đó tiếp cận tôi là vì cái gì, thì nói thế nào tôi cũng không đồng ý!”
Tôn Lương cứng miệng:
“Tôi tiếp cận cậu là vì thích cậu chứ vì cái gì?”
“Thích?” Vệ Tử Tô cười khẩy đầy mỉa mai.
“Cưới một omega minh tinh thì lợi đủ đường, bình thường để ở nhà nhìn cũng đẹp mắt, lên giường cũng sướng, lỡ công ty gặp khó khăn, còn có thể đẩy cậu ta ra ngoài đóng phim kiếm tiền.”
Vệ Tử Tô bắt chước giọng điệu của Tôn Lương, nói tiếp:
“Ông chủ Vương của Kiến Hải chẳng phải cũng thế sao? Trước khi phá sản thì cưới một nữ minh tinh omega, sau khi phá sản thì bắt cô ta ngày đêm cật lực đóng phim, chỉ ba đến năm năm đã trả sạch nợ cho ông ta, còn chăm chỉ hơn cả con la.”
Tất cả những lời này đều là nguyên văn mà Tôn Lương từng nói. ( app truyện T Y T )
Tôn Lương trợn to mắt, không ngờ mấy hôm trước gã buôn chuyện với đám bạn ở yến tiệc, vậy mà Vệ Tử Tô nghe thấy hết.
Lúc trước theo đuổi Vệ Tử Tô, một phần là vì thấy omega này quá đẹp, phần khác thật sự là nghĩ cưới minh tinh về rất thực dụng. Hơn nữa, khi ấy Vệ Tử Tô mới vừa debut đã được đạo diễn lớn chú ý, nói là tương lai rộng mở, còn mời anh đóng vai chính trong một bộ phim điện ảnh lớn.
Tôn Lương liền tính toán, nhân lúc anh còn chưa nổi tiếng mà tóm lấy cho nhanh, không ngờ lại tóm được thật.
Nhưng sau khi theo đuổi được rồi, vận may của Vệ Tử Tô như bị rút cạn, phim truyền hình lẫn điện ảnh từng đóng đều không được phát sóng, danh tiếng cũng dần tụt dốc, dần dần bị công chúng lãng quên.
Bây giờ ngoại trừ gương mặt xinh đẹp kia, thì còn khác gì người thường đâu?
Nghĩ đến đây, chút áy náy và chột dạ vừa mới nhen nhóm trong lòng Tôn Lương lập tức tan biến sạch, hắn ngẩng đầu vênh váo nói:
“Vệ Tử Tô, tôi biết ngay mà, cậu bụng dạ thâm hiểm, còn dám lén nghe trộm tôi nói chuyện với người khác! Loại người như cậu, không nổi tiếng được là đáng đời!”
Vệ Tử Tô chẳng hề tức giận, nhún vai đáp:
“Ừ, tôi bụng dạ thâm hiểm, tôi không nổi tiếng được, cũng chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào với anh. Vậy anh nên sớm hủy hôn với tôi đi, mau cưới Nguyên Tử Chân về làm vợ đi.”
Nguyên Tử Chân sốt sắng muốn gả vào nhà họ Tôn làm trâu làm ngựa, anh thì chẳng thèm.
Tôn Lương sĩ diện hão, lại tự ái cao ngút trời, đến lúc này mà còn không nghe ra ý của Vệ Tử Tô là muốn dứt khoát hủy hôn thì đúng là đầu đất.
Gã tức đến ngực phập phồng, chỉ tay vào mũi Vệ Tử Tô quát:
“Được! Hủy thì hủy! Vệ Tử Tô, tốt nhất là cậu đừng hối hận! Ngày mai gặp nhau ở cục dân chính, ai không đến là cháu nội! Đến lúc bị ghép cặp với thằng quê mùa cục mịch rồi khóc lóc quay về cầu xin tôi tôi cũng không thèm cưới cậu đâu!”
Vệ Tử Tô nhún vai, thản nhiên:
“Cảm ơn anh trước vì cái ân huệ không cưới ấy.”
Tôn Lương bị nghẹn họng, không nói nổi một câu, hừ lạnh một tiếng, tức tối đập cửa bỏ đi!