Cố Diệp Phong vẫn chưa buông tay, tiếp tục giải thích, giọng nói cực kỳ thành khẩn: “Thật sự, ta tuyệt không lừa ngươi, mũi tên kia quả thực là ta không tránh được, tuy rằng miệng vết thương đã bị ta làm khép lại, nhưng đau vẫn là có, thật sự đau! Chỉ là ta quen với đau đớn rồi, thương tích như thế vốn dĩ ta chưa từng đặt vào mắt, cho nên mới theo bản năng mà khép lại miệng vết thương.”
Lời hắn càng nói càng mang theo mấy phần đáng thương, sau cùng lại ẩn ẩn mang chút uỷ khuất.
Dù sao thì mũi tên kia vốn chẳng phải loại thường, tự nhiên là sẽ đau, Mặc Linh Nguyệt xưa nay cũng chưa từng nghi ngờ điểm ấy, bằng không lúc đầu cũng chẳng hốt hoảng đến vậy.
Mặc Linh Nguyệt bị hắn ôm lấy, cả người có phần cứng đờ, y trầm mặc một chốc, đoạn mới cất giọng: “... Ta biết rồi. Ngươi buông tay đi, thi đấu còn chưa kết thúc, chúng ta về Phong Tuyệt trước.”
Cố Diệp Phong vẫn không chịu buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn vài phần, đem người ôm sát vào lòng, đầu hắn cúi xuống, tựa bên cần cổ Mặc Linh Nguyệt, thanh âm khàn khàn, trầm thấp: “Thi đấu sớm đã chấm dứt rồi, sư đệ, ngươi đừng giận nữa, ta cam đoan từ nay về sau sẽ không bao giờ lừa ngươi nữa.”
Hơi thở ấm nóng sau lưng phả tới, tiếng nói lại kề sát bên tai như thủ thỉ, đến nỗi có thể cảm giác được rõ ràng nhịp thở của đối phương, Mặc Linh Nguyệt bất giác nghiêng đầu, môi khẽ mím, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Ta không giận.”
Cố Diệp Phong tựa hồ vẫn chưa yên tâm, ánh mắt mang theo mấy phần không xác định mà nhìn y, dè dặt mở miệng: “Thật sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT