Cố Diệp Phong, vài khắc trước vẫn còn là một kẻ cả ngày thích đọc tiểu thuyết, chơi trò chơi, thân là kẻ làm nghề tự do.

Hắn yêu thích nhất chính là nhân vật nam chủ kiểu thánh phụ, đối với những nhân vật bị khi dễ đến thê thảm, uất ức mà hắc hóa? Hoàn toàn không chấp nhận được!

Thánh phụ là phẩm cách tốt đẹp biết bao!

Thánh khiết vô cùng, cam nguyện hy sinh bản thân để thành toàn cho người khác.

Bất kể bị khi dễ đến thế nào, chỉ cần đối phương giả vờ thành tâm nói một câu xin lỗi, là có thể tha thứ ngay, dù cho bị khi dễ bao nhiêu lần cũng tuyệt đối không hắc hóa.

Quả thật là phẩm cách tốt đẹp nhất trên đời!

Tương phản với điều ấy, hắn chán ghét nhất chính là những kẻ kiểu hắc hóa bệnh kiều, động một chút là hắc hóa, động một chút là báo thù.

Lại còn báo thù cả vốn lẫn lời, người ta khi dễ ngươi lúc ấy cũng không nghiêm trọng đến thế đi?

Đúng vậy, vài khắc trước Cố Diệp Phong vẫn cho là như thế…

Ai ngờ, hắn nói “xuyên” một cái liền xuyên thật! Trong nháy mắt liền bị ném tới một Tu Tiên giới hung hiểm cực độ!

Hơn nữa còn bị ý thức Thiên Đạo báo mộng, yêu cầu hắn phải trợ giúp thiên tuyển giả Mặc Linh Nguyệt (nam chủ) thiết lập tam quan chính trực, khiến y không đến mức hủy diệt thế giới thì mới có thể quay lại thế giới ban đầu, lại còn không được OOC (thoát vai).

Mà thân thể hắn hiện tại bám vào, chính là một thánh phụ — cam nguyện hy sinh bản thân để chiếu sáng người khác.

ý thức Thiên Đạo: Ngươi chẳng phải thích thánh phụ nhất sao? Giờ vui vẻ rồi chứ?

Cố Diệp Phong: “……” Ta vui vẻ cái kẹo hồ lô nhà ngươi ấy!

Hắn thích người khác làm thánh phụ để soi sáng hắn, chứ không phải bản thân mình làm thánh phụ đi soi sáng người khác!

Hai chuyện này khác nhau một trời một vực!

Huống hồ, thế giới này có sắp hủy diệt hay không thì liên quan gì tới hắn?

Hắn chẳng qua chỉ là một sinh viên bình thường thôi mà!

Thế nhưng, bất kể hắn nguyện ý hay không, cũng chỉ có thể dựa theo ý chí của Thiên Đạo mà nỗ lực, nếu không liền bị vây khốn tại cái thế giới quỷ quái này cả đời.

Không, có lẽ là… vài đời.

Cố Diệp Phong hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay.

Cùng lắm là ngăn cản vai chính hủy diệt thế giới, hắn làm được!

Chỉ cần phá hư điểm đen cốt truyện của vai chính trước, hẳn là không thành vấn đề!

Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện — cái tên Mặc Linh Nguyệt nghe thật xa lạ, đến mức hắn chưa từng nghe qua.

Vậy nên, bộ truyện này hình như… hắn chưa từng đọc?

Cố Diệp Phong: “……” Không thể nào! Không có kịch bản thì hắn ngăn cản kiểu gì!??

Hắn điên cuồng gọi tên Thiên Đạo ý thức, nhưng sau hai câu giao phó ban đầu, Thiên Đạo liền im bặt, giờ kêu thế nào cũng không đáp lại.

Cố Diệp Phong cắn răng: Làm việc mà vô trách nhiệm như thế, trách sao thế giới này thủ chẳng nổi!

Cũng may, tuy không có kịch bản trong tay, nhưng chí ít hắn kế thừa ký ức của nguyên chủ, cũng không đến mức như kẻ mù sờ voi.

Mất mười phút tra xét, Cố Diệp Phong mới hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của mình.

Hắn giờ là trưởng tử đích truyền của Cố gia — một tu tiên thế gia tại Đông Lâm đại lục, thân mang danh hiệu thánh phụ: ra bùn mà không nhiễm, như thanh liên chẳng nhiễm trần ai.

Một kẻ ôn nhu thiện lương, đạm nhiên mà bác ái, quả thực chính là thánh mẫu chân chính.

Vốn dĩ chuyện cảm hóa vai chính không tới lượt hắn, thế nhưng thân là một thánh phụ, hắn lại tự tìm đường chết.

Tại Đông Lâm đại lục, có bốn đại tông môn tu tiên nổi danh: Lưu Ngự Phái, Phong Tuyệt Môn, Bách Hoa Cốc, và Xích Diễm Tông.

Trong đó, Lưu Ngự Phái chuyên tu kiếm đạo, còn Cố Diệp Phong – thân mang Mộc, Thủy, Thổ tam linh căn – chính là đệ tử đích truyền thứ hai của Kiếm Phong phong chủ.

Chớ hiểu lầm, hắn không phải được thu nhận vì có thực lực. Chủ yếu là vì phong chủ Kiếm Phong chính là bằng hữu chí cốt của phụ thân hắn…

Cho nên, mặc cho hắn là tu sĩ rác rưởi mang tam linh căn, mặc cho toàn bộ kỹ năng đều đổ vào chữa thương, mặc cho hơn mười năm bái sư mà vẫn giậm chân tại Trúc Cơ sơ kỳ, hắn vẫn là đệ tử đích truyền danh chính ngôn thuận của Kiếm Phong.

Mà lần này, hắn cùng đồng môn đang ra ngoài làm nhiệm vụ môn phái.

Nhiệm vụ chỉ là hái một loại linh thảo không mấy quý hiếm, vốn chẳng có gì nguy hiểm. Nhưng xui rủi lại gặp đúng lúc yêu thú bạo loạn.

Là thánh mẫu như nguyên chủ, tất nhiên phải liều mình che chở cho đồng môn lui lại.

Việc hộ tống vốn chẳng đáng kể gì. Dù là tu sĩ chữa thương, nhưng thân là đích truyền, hắn vẫn có thể làm được phần ấy.

Chỉ tiếc, thế giới này không phải ai cũng thiện lương như nguyên chủ.

Lúc hắn đang toàn tâm toàn ý chặn yêu thú, chẳng rõ kẻ nào nhân cơ hội ám toán, bắn ngân châm khiến hắn không thể vận chuyển linh lực, chiến lực vốn không cao lại càng thêm yếu nhược, suýt nữa bị yêu thú đánh chết tại chỗ.

Không sai — là suýt nữa.

Nguyên chủ, trong lúc trọng thương, vận hết tàn lực tránh được một kích chí mạng của yêu thú, nhưng lại trượt chân rơi xuống vực sâu.

Mất hết linh lực, nguyên chủ liền chết ngay tại đó.

Rồi… hắn liền tới.

Phong chủ Kiếm Phong chẳng qua vì nể mặt phụ thân hắn nên mới miễn cưỡng thu nhận, sự chiếu cố đặc biệt gần như không có. Mà Lưu Ngự Phái lại là một đại môn phái lấy thực lực làm đầu, cho nên tuy hắn là đệ tử đích truyền, nhưng do đi cửa sau mà được thu nhận, đãi ngộ còn kém hơn cả đệ tử nội môn, bị các đệ tử khác cô lập, khi dễ trong sáng ngoài tối.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play