Cố Diệp Phong sau khi thấy rõ hình ảnh chiếu trên màn màn liền ngây người tại chỗ, tuy vẻ mặt hắn thoạt nhìn vẫn chưa có điều gì dị thường — bởi người vẫn chưa kịp phản ứng — nhưng đôi tai đã đỏ bừng, đỏ lan đến cả cổ.
Mặc Linh Nguyệt cũng chẳng tốt hơn được là bao, sắc mặt y nhiễm một tầng ửng đỏ nhẹ, đôi mắt tựa hồ mờ mịt như có làn sương mỏng phủ lấy, thoạt nhìn rực rỡ vô cùng. Song y vẫn nhớ rõ nơi đây là đâu, cưỡng ép đè nén cảm xúc cùng thần sắc, ra vẻ trấn định đứng yên tại chỗ, khẽ rũ mắt, đem mọi cảm xúc giấu sâu nơi đáy lòng, thoạt nhìn chẳng chút khác lạ, kỳ thực bên trong lại hoảng loạn chẳng kém.
Mọi người nơi này vốn dĩ đều đang chuyên tâm nhìn lên màn ảnh lớn, thế nhưng phía sau đột nhiên xuất hiện thêm hai người sống sờ sờ, dù có ở vị trí khuất cũng vẫn có người nhận ra — dẫu sao nơi này người người đều là tu sĩ, tu vi lại chẳng thấp, ở khoảng cách gần như vậy mà không phát hiện được, e rằng đã sớm chết đến mấy lần rồi.
Một người mặc đệ tử phục của Xích Diễm Tông, đứng phía sau hơi chếch về bên trái, lập tức nhận ra hai người phía sau, liền kéo kéo tay áo kẻ bên cạnh, thấp giọng nói: “Có phải là hai người kia không?”
Kẻ bị hắn kéo có phần nghi hoặc quay đầu lại, đến khi thấy rõ dung mạo hai người, cũng liền hạ thấp giọng đáp: “Đúng vậy.”
Hắn từ đầu đã xem toàn bộ quá trình, tự nhiên nhận ra ngay.
Nơi đây toàn là người tu đạo, hai người kia lại chẳng hề vận dụng pháp thuật ẩn thân, lại thêm tiếng nói tuy nhỏ nhưng hơn nửa số người xung quanh đều nghe được rõ ràng, từng ánh mắt lập tức đồng loạt quay lại nhìn hai người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT