Cố Diệp Phong vẫn chưa hết hy vọng, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Mặc Linh Nguyệt, “Ta cũng đâu muốn thế, chỉ là lúc đó mấy người kia cứ khăng khăng đòi cực phẩm linh thạch, còn bắt ta phải phát lời thề tâm ma. Tu vi của ta thì thấp kém, không phải đối thủ của bọn họ, cuối cùng chỉ còn cách ôm một khoản nợ lớn. Sư đệ, ngươi cũng biết ta là ma tu… một kẻ nghèo rớt mồng tơi như ta thì lấy đâu ra cực phẩm linh thạch chứ!”
Nói đến đây, hắn dứt khoát đổ hết trách nhiệm lên đầu đám chủ nợ, còn bản thân thì ra sức tỏ vẻ đáng thương, như thể là bị người ta dí đầu bắt vay nợ chứ chẳng phải tự nguyện.
Mặc Linh Nguyệt nghe hắn nói cũng không có phản ứng gì rõ ràng, chỉ nghiêng đầu liếc hắn một cái: “Thiếu bao nhiêu?”
Cố Diệp Phong lập tức sáng mắt, nhanh chóng lấy ra bốn viên cực phẩm linh thạch còn lại, đưa cho đối phương xem.
Linh thạch không lớn, trong suốt lấp lánh, nằm gọn trong lòng bàn tay trắng trẻo thon dài, càng thêm nổi bật. Nhưng cũng chỉ có bốn viên, đặt trên tay trông khá trống trải, càng làm hắn thêm phần tội nghiệp.
Hắn nói bằng giọng u sầu: “Còn thiếu mười bảy viên, ta chỉ có bốn viên này.”
Mặc Linh Nguyệt nhìn qua bốn viên linh thạch kia — mà vốn dĩ mấy viên này cũng là do y đưa cho hắn, đúng thật là nghèo rớt mồng tơi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play